Khi về đến nhà đã là chập tối.
Mặt trời lặn xuống, những đám mây trên bầu trời nhuốm màu cam, và ánh chiều tà lan đến mọi ngóc ngách của thành phố, làm cho những chiếc lá trên cao cũng trở nên rực rỡ.
Sau khi Hứa Giác dừng xe máy, hai người cùng nhau bước vào ngõ.
Tần An Nhiên còn đang đắm chìm trong khu trò chơi vừa rồi, bỗng nhiên nghe được Hứa Giác hỏi : " Này, cậu tính thi đại học nào ? "
Cô ngẩng đầu thấy Hứa Giác đứng ở phía trước cô.
Nắng chiều làm khuôn mặt cậu ấm áp hơn chút, ngũ quan có vẻ ôn hòa hơn trước nhiều, thậm chí biểu cảm trên khuôn mặt cũng ít sắc bén tùy ý hơn bình thường chút.
Cô bỗng nhiên hơi sững sờ, cảnh tượng giống như đoạn phim cũ lặp đi lặp lại.
Này, cậu tính thi trường cấp 2 nào?
Này, cậu tính thi trường cấp 3 nào?
Này, cậu tính thi đại học nào?
Vẻ mặt của cậu vẫn mang theo sự kiêu ngạo như trước, cũng chắc chắn như trước.
Nhưng mà ...
Tần An Nhiên nghĩ, bây giờ cậu thật sự có đủ tự tin.
Bởi vì cô có thể thi đậu đại học, cậu chắc chắn sẽ vào được; mà cậu có thể thi đậu thì cô có thể sẽ không vào được.
" Hoa Đại đi.
" Cô đáp.
Đại học Hoa Quỳnh thuộc tỉnh lỵ thành phố Hoa Quỳnh.
" Sao không phải Thanh Đại ? "
Thanh Đại đứng đầu cả nước, Hoa Đại chỉ có thể coi là top 3.
Thật ra Tần An Nhiên cũng có thể vào Thanh Đại, nói chung là đặt mục tiêu cao hơn để tạo động lực cho bản thân.
Nhưng cô thì khác.
" Bởi vì tôi đọc chính sách tuyển sinh ưu tiên, thành tích của tôi vào Hoa Đại sẽ được giảm một nửa học phí, nếu đi Thanh Đại thì không đạt tuyến ưu tiên.
"
Hứa Giác " ừ " một tiếng, không đưa ra bất kỳ ý kiến nào.
Tần An Nhiên lại nói với cậu : " Thành tích hiện tại của cậu vào Thanh Đại thì không có vấn đề gì, chỉ cần cuối cùng vẫn phát huy ổn định ...!"
Hứa Giác ngắt lời cô, thản nhiên nói một câu : " Rồi nói sau.
"
Sau khi hai người nói tạm biệt, Tần An Nhiên đi về nhà.
Trải qua chuyến đi ra ngoài này, cô tự điều chỉnh tâm trạng của mình một ít, vào phòng ngủ, rồi ại ngồi xuống bắt đầu ôn tập.
----
Kỳ thi đại học đến rất nhanh, ở cửa phòng thi Tần An Nhiên đã thấy Hứa Giác, cậu thi ở phòng bên cạnh.
Cậu mặc áo sơ mi và quần ống đứng đen, vẫn là vẻ mặt thản nhiên tự đắc, giữa mặt mày lộ ra vẻ hăng hái, có khí thế không ngại xông pha của thiếu niên.
* Gốc là phóng ngựa tòng quân.
Hứa Giác quay đầu nhìn Tần An Nhiên, nói "Cố lên".
Tần An Nhiên cười tươi với cô, cũng nói " Cố lên ".
Sau đó hai người đều vào phòng thi của mình.
Ba ngày thi đại học cũng kết thúc trong chớp mắt.
Lại qua một thời gian, kết quả trúng tuyển đã có, Tần An Nhiên không đủ tư cách xét tuyển ưu tiên, điểm của cô ấy không thấp, nhưng năm nay Hoa Đại Đạt đã điều chỉnh, giảm 1/3 số suất.
Cô thiếu mất một điểm, lỡ mất tuyến ưu đãi.
Biết được tin tức này, Tần An Nhiên ngồi một mình trong phòng ngủ rất lâu.
Ánh hoàng hôn chiếu vào từ cửa sổ nửa căn phòng bị ánh nắng bao phủ, bên kia chìm trong bóng tối.
Cô ngồi trong chỗ tối, cả khuôn mặt lẫn người có chút ảm đạm.Trước mặt cô là những cuốn sách và tài liệu mà đã đồng hành với cô trong ba năm, bên trong đọng lại tất cả mồ hôi và gian khổ, cô vuốt từng đường vân rõ ràng của từng dòng từng trang, yên lặng không nói.
Đột nhiên, có tiếng gõ cửa.
Tiết Tiểu Bình đẩy cửa bước vào.
" An Nhiên, hôm nay không phải tụ họp với bạn bè sao, sao lại không đi ?
Tần An Nhiên ủ rũ đáp : " Con không đăng ký ạ.
"
Tiết Hiểu Bình đi đến bên giường cô rồi ngồi xuống, tay vuốt bả vai của cô, ôn nhu nói : " An Nhiên, con vì chuyện tuyến tuyển sinh ưu tiên nên không vui sao? "
Tần An Nhiên ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt dịu dàng của mẹ.
Cô bỗng nhiên cảm thấy cổ họng như nghẹn lại, bỗng chốc không nói nên lời.
" Không sao cả, trong cuộc đời này, làm sao có thể thuận buồm xuôi gió được.
Huống chi chuyện này cũng không phải chuyện lớn, chẳng phải vẫn có thể ổn định vào Hoa Đại sao ?" Giọng Tiết Hiểu Bình ôn hoà.
" Mẹ, con xin lỗi ...!" Tần An Nhiên mím môi, chậm rãi mở miệng.
" Nói gì vậy ? " Nhìn thấy con gái vẫn tự trách bản thân về lần thi này, Tiết Hiểu Bình cảm thấy đau nhói trong lòng " Con thi tốt như vậy, hôm nay ra ngoài mua đồ ăn, hàng xóm nghe được thành tích của con còn đến chúc mừng mẹ.
Mẹ biết suy nghĩ của con, con lo lắng khoản học phí đúng không ? Cái này con không cần lo, dù thế nào đi nữa mẹ và bố con cũng không để con không học nổi đại học.
"
Tiết Hiểu Bình nói xong vỗ bả vai cô :" Tốt lắm, đừng nghĩ nữa, đi ra ngoài chơi cùng bạn học đi ~ "
Tần An Nhiên thấy ánh mắt ân cần của mẹ, nhẹ nhàng gật đầu.
Cô quyết định tham gia cùng bạn học, dù sao lớp 11 lúc trước cũng lâu rồi không gặp, cô cũng hơi nhớ nhung.
Khi đến nhà hàng nơi các bạn cùng lớp tụ họp, hầu như mọi người đã đến đông đủ, Tần An Nhiên ngồi giữa Khúc Sam Sam và Đằng Vi, nghe các bạn cùng lớp trò chuyện sôi nổi, tâm tình cũng tốt hơn một chút.
Bữa ăn gần xong, mọi người lần lượt rời khỏi bàn, tìm người trò chuyện và chụp ảnh cùng.
Sau khi Tần An Nhiên chụp ảnh với mấy bạn cùng lớp thì mới trở về chỗ ngồi.
" Này.
"
Tần An Nhiên quay đầu, thấy Hứa Giác đang nói chuyện với cô.
Cậu cũng ngồi bàn này, vừa rồi còn bị đám nam sinh lôi ra khỏi bàn làm ầm ĩ, bây giờ chẳng biết về chỗ từ lúc nào.
" Chuyện gì ? "
" Cậu trúng tuyển Hoa Đại ? "
Tần An Nhiên hít vào một hơi : " Ừ.
"
Hứa Giác gật đầu một cái, cũng không có nói gì nữa, khoé môi khẽ cong lên.
Lúc này, Đằng Vi đúng lúc cũng quay lại lấy giấy vệ sinh, nghe được cuộc nói chuyện của hai người rồi liếc mắt nhìn hai người họ, lộ vẻ nghi hoặc.
" Sao vậy ? " Tần An Nhiên chú ý tới tầm mắt của cô ấy, hỏi.
" Không có gì, cậu đi vệ sinh không ? Hai bọn mình cùng đi đi "
" Ừ, được."
Nói xong,hai người nắm tay ra khỏi phòng riêng, đi tới phòng vệ sinh.
Trên đường về, Đằng Vi không nhịn được ghé vào tai Tần An Nhiên hỏi : "H ai người vẫn chưa ở bên nhau sao ? "
" Gì cơ? Hai người nào? " Tần An Nhiên thấy khó hiểu trước câu nói đột ngột của cô ấy.
" Cậu và Hứa Giác đó.
" Đằng Vi đương nhiên nói.
" Vì sao bọn tớ lại ở bên nhau ? "
" Bởi vì ...!" Đằng Vi bỗng chốc nghẹn lời.
" Cơ bản cấp 3 tớ sẽ không yêu đương.
Hơn nữa, hai chúng tớ không thể đâu, tớ không thích cậu ấy.
" Tần An Nhiên cảm thấy không thể tin nổi, Đằng Vi sao lại nghĩ hai người bọn cô ở bên nhau.
Lúc này, cô chợt thoáng thấy Hứa Giác đi ngang qua từ phía sau.
Cậu mím miệng thành một đường thẳng, ánh mắt lướt qua khuôn mặt cô, sau đó nhìn về phía xa xa ngay, không chút cảm xúc mà đi thẳng qua.
Có lẽ cậu đã nghe được những lời vừa rồi.
Nhưng Tần An Nhiên nghĩ lại thật ra cũng không có gì.
Cô cũng không phải đang nói xấu cậu, chỉ là nói sự thật, nói không chừng khi bị hỏi cậu cũng trả lời như vậy.
Cô cũng không quan tâm nữa.
Tụ họp xong đã là buổi tối.
Về đến nhà, Tần An Nhiên bỗng nghĩ đến chăn bông cô phơi úc sáng vẫn chưa được thu vào.
Vì thế, cô đi lên mái nhà.
Đẩy cửa ra đã ngửi thấy mùi rượu rất nồng.
Cô giật mình, thấy Hứa Giác đang ngồi trên sàn sân thượng, dựa vào tường, một chân co, một chân duỗi thẳng tự do, dáng vẻ rất thờ ơ.
Bên cạnh có vài chai bia tuyết vương vãi, trên tay cậu cũng cầm một chai.
" Cậu làm gì ở đây ? " Tần An Nhiên đi tới hỏi.
Hứa Giác ngẩng đầu, tóc trên trán hơi rối, màu mắt hơi mù mịt, trong mắt cũng ít đi vẻ khoe mẽ ngỗ ngược hằng ngày, cả người hình như uể oải lười biếng, lại khá ...!sa sút.
Tần An Nhiên cũng không biết tại sao lại nghĩ vậy.
Cậu liếc nhìn cô, không nói chuyện, lại nhìn về phía xa xa, cầm lấy chai bia bên người lên uống một ngụm.
" Sao cậu lại uống bia trên mái nhà ? " Tần An Nhiên tiếp tục hỏi.
" Thi đại học xong rồi, còn không cho phép người ta thả lỏng ? " Giọng Hứa Giác có chút khàn.
Tần An Nhiên không biết tại sao khi nghe được câu này, dường như có lực vô hình lùa cô đến ngồi bên cạnh cậu.
Đưa tay cầm một chai bia, lại cầm đồ mở lên chuẩn bị mở ra.
" Cậu làm gì ? " Hứa Giác ngăn cô lại.
" Cậu có thể uống ,sao tôi lại không ? "
Hứa Giác nhìn cô, hai tròng mắt đen mang theo cảm xúc khó nói rõ.
Thật lâu sau, cậu mới mở miệng nói : " Người cậu ...!Có thể uống ? "
" Sao không được ? Giờ tôi không cần đến viện kiểm tra vào cuối tháng rồi.
Bác sĩ nói hiện tại người tôi sắp bình thường rồi, sau này có vấn đề gì cứ đến bệnh viện là được.
"
Tần An Nhiên mở một chia ra, sau đó đưa miệng chai lên miệng, do dự hai giây, nhắm mắt ngẩng đầu uống một ngụm lớn.
Vị đắng tràn vào cổ họng cô, bọt khí bốc lên khiến cô cảm thấy hơi buồn nôn.
" Khụ khụ khụ.
" Cô ho khan vài tiếng.
Bia, khó uống thật.
Sao lại có người thích uống bia ?
" Sao cậu uống nhiều vậy ? " Hứa Giác nhìn dáng vẻ của cô, nhíu mày.
Tần An Nhiên ngưng lại trong chốc lát, lại giơ chai bia lên, nhấp một ngụm nhỏ.
Dân dần cô đã quen với mùi nồng và vị đắng của bia, thấy cũng không đến nỗi khó chấp nhận.
Hứa Giác không nói chuyện với cô nữa, một mình uống.
Khoảng năm mươi phút sau, sau khi uống hết hai chai rượu, Tần An Nhiên đột nhiên giơ chai rượu lên, lớn tiếng nói: " Nâng ly mời với trăng sáng, ngàn dặm cùng chung vẻ đẹp của trăng.
"
Sau đó,cô đổ rượu xuống đất tạo thành một đường, bắt đầu cười khúc khích và hỏi: " Đỗ, Đỗ Phủ , không đúng, là Bạch Cư Dị, cậu xem tôi thuộc thơ được không ? "
Hứa Giác nhìn về phía cô, nhíu mày : " ...!Mới uống được bao nhiêu mà đã say rồi ? "
Tần An Nhiên không trả lời, cười một tiếng rồi tiếp tục lảm nhảm : " Tôi rất giỏi, mấy người viết cái này cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Mấy người cứ viết tiếp đi, tôi còn có thể thuộc ...!"
Miệng lưỡi của cô đã bắt đầu líu lại : " Tôi phải, phải học thuộc, cố gắng học tập.
Tôi phải thi đại học tốt, sau đó tìm một công việc tốt, kiếm được nhiều tiền ...!"
" Sau đó, sau đó bố mẹ tôi sẽ không cần vất vả như vậy...!" Tần An Nhiên nói xong, ánh sáng trong mắt bỗng nhiên trở nên tối dần " Mùa đông mẹ tôi không phải mở cửa hàng đến nửa đêm để làm dây kéo sửa quần áo cho người ta, tay bị tê cóng, cũng không cần xách túi lớn tạp dề mình may thị trường cung ứng để bàn vào cuối tuần ...!"
" Bố tôi cũng không cần luôn phải làm thêm giờ ở phân xưởng, không phải cúi đầu suốt ngày, bả vai đâu đến nửa đêm vẫn không ngủ được.
Dù bố không nói ra, nhưng tôi đều biết, tôi đều biết ...!"
" Nếu như tôi không bị bệnh thì tốt, mẹ tôi cũng không cầm phải nghỉ việc vì chăm sóc tôi, bố tôi cũng không cần liều mạng kiếm tiền bồi bổ cho tôi, nhà chúng tôi giờ cũng có thể vào nhà mới.
Mẹ tôi có thể đi tới thẩm mỹ viện giống như những người mẹ khác, bố tôi cũng có thể mặc vest ...!"
" Mẹ tôi nói nuối tiếc lớn nhất của mẹ chính là không thể đưa bà ngoại tôi đến tham quan thủ độ, bà ngoại tôi cả đời chưa từng ra khỏi thị trấn.
Nếu tôi không có bệnh, sẽ không cần dùng hết tiền trong nhà, mẹ tôi cũng sẽ không hối tiếc, bà ngoại tôi cũng có thể đi xem kéo cờ...!"
"Cho nên tôi không muốn nuối tiếc giống mẹ tôi.
Tôi luôn cố gắng học tập tốt, phải sớm kiếm được nhiều tiền, về sau mua được nhà lớn cho bố mẹ, dẫn bọn họ đi du lịch khắp nơi còn có thể mua quần áo đẹp cho mình ...!"
Nói tới đây, Tần An nhiên dừng một chút, cắn m.ôi d.ưới.
" Nhưng mà, nhưng mà tôi mệt mỏi quá.
Đầu óc tôi rất ngốc, mỗi ngày đều dành nhiều thời gian đọc sách, mỗi giờ học đều tập trung nghe, tôi rất cố gắng học tập, nhưng sao vẫn không thi tốt, tôi thật sự rất cố gắng ...!"
Dường như cuối cùng cô cũng được giải tỏa, Tần An Nhiên có thể không chút do dự mà nói ra những cảm xúc đè nén trong lòng, vừa nói, cô càng cảm thấy đầu nặng trĩu, mắt bắt đầu mờ đi, vì vậy cô ngủ luôn trên mặt đất.
Hứa Giác ngồi ở một bên yên lặng lắng nghe, môi mím chặt, đôi mắt đen thăm thẳm, màn đêm đen kịt che lấp cảm xúc trong mắt anh.
Sau một lúc lâu, cậu gọi một tiếng :" Tần An Nhiên.
"
" Cái gì ? " Tần An Nhiên mơ mơ màng màng đáp lời, giống như con mèo nhỏ phát ra âm thanh yếu ớt.
" Kỳ thực, cậu có thể không cần mệt như vậy ...!" Tiếng của Hứa Giác có chút khàn.
Tần An Nhiên không lên tiếng trả lời.
" Nếu cậu muốn ...!" Hứa Giác hít một hơi sâu,nói lại một lần " Nếu cậu muốn ...!"
Đêm dày đặc, bao trùm vạn vật trong bóng tối, trên bầu trời chỉ có vài vì sao lóe lên chút sáng.
Gió đêm như tấm màn mỏng, thổi hơi lành lạnh mà lặng lẽ, không tiếng động.
Xung quanh yên tĩnh càng khiến lời nói của thiếu niên rõ ràng hơn.
Từng chữ từng chữ một.
" Tôi sẽ nuôi cậu.
"
Sau khi Hứa Giác nói xong, một lúc lâu sau không có câu trả lời nào.
Cậu nghiêng đầu thấy Tần An Nhiên đã ngủ, phát ra tiếngthở nặng nề mà đều đều, ngủ rất yên ổn, không hề cau mày.
Cậu khẽ thở dài, cởi áo khoác ra đặt trên người cô, lại kéo tay áo khoác ra đặt trên đầu cô.
Sau đó ngồi lại chỗ cũ, cầm lấy chai bia tiếp tục uống.
Khoảng 1 tiếng sau, Tần An Nhiên lảo đảo tỉnh lại.
Cô đứng thẳng dậy, mơ màng nhìn xung quanh một vòng, lúc này mới nhớ ra trước đó mình uống bia trên mái nhà.
Cô xoa mắt, hỏi Hứa Giác ở một bên : " Sao cậu lại để tôi ngủ trên mái nhà ? "
Hứa Giác nhìn cô một cái : " Bộ dáng này của cậu mà tôi đưa về, bố mẹ cậu không nghĩ gì sao ? "
" Tôi uống bao nhiêu vậy ? " Tần An Nhiên nhìn những chai bia rỗng vương vãi xung quanh, cầm lấy một chai lắc lắc.
" Mới hai chai.
" Hứa Giác nói " Những chai khác bị cậu đổ xuống cung kính người xưa.
"
" ...!" Cô bỗng hơi ngượng ngùng, dường như quá lãng phí.
Hứa Giác thấy cô tỉnh táo lại, thu bình lại, đứng lên :" Đi thôi, xuống tầng.
"
Tần An Nhiên gật đầu, cô thu chăn lại rồi ôm lấy đi theo xuống tầng.
Trên đường, Hứa Giác đột nhiên hỏi : "Đúng rồi, cậu chọn ngành gì ?
" An toàn thực phẩm.
"
Hứa Giác gật đầu : " Là phong cách của cậu.
"
Tần An Nhiên bỗng nhiên nghĩ cô còn không biết tình hình nhập học của Hứa Giác đâu.
Vì thế, cô lại hỏi : " Vậy còn cậu ? "
" Máy tính.
" Hứa Giác trực tiếp đáp.
Tần An Nhiên thấy cậu chưa nói trường, hỏi tiếp : " Máy tính Thanh Đại ? "
" Không phải, Hoa Đại.
"
" Hoa Đại ? " Tần An Nhiên giật mình, Hứa Giác là trạng nguyên thành phố, thành tích cậu như thế nào sao không chọn Thanh Đại ?
" Ừ, máy tính Hoa Đại tốt hơn.
"Giọng điệu Hứa Giác rất tự nhiên.
" Nhưng Thanh Đại cũng tốt lắm, sao không chọn Thanh Đại ? "
Hứa Giác liếc mắt :" Cậu là giang tinh * sao ?
* chỉ những người không quan tâm người khác nói gì mà thích nhảy vào bắt bẻ phản bác trước để thể hiện ta đây tài giỏi lắm.
( nguồn qtedu.vn )
Tần An Nhiên không nói gì, không nghĩ tới có một ngày mình có thể trở thành giang tinh trong mắt giang tinh.
Cô không hề hỏi tiếp.
Hứa Giác không quay đầu lại, tiếp tục bước trên bậc thang.
Tần An Nhiên lại mở miệng nói : " Tuy rằng cùng trường, nhưng chúng ta không chung một học viện.
"
Vốn dĩ cô muốn nói rằng sau này cậu phải chú ý giữ gìn sức khỏe.
Bỗng nhiên nghe được Hứa Giác mơ hồ nói một câu : " Không sao, tương lai còn rất dài.
".