" Toàn thể -- ngồi xuống ! Nghỉ ngơi hai mươi phút.
"
Theo hiệu lệnh của huấn luyện viên, quân huấn buổi sáng rốt cuộc cũng ngưng.
Tất cả đội ngũ trong sân thể dục tiến hành nghỉ ngơi giữ sức, sinh viên rốt cuộc cũng có cơ hội thở d.ốc.
Mùa hè nóng nực, đến cả gió cũng nóng, tiếng ve kêu trên cành chung quanh càng làm tăng thêm cái nóng.
Chỗ Tần An Nhiên ở là hàng hai học viện sinh khoa, là đội duy nhất có nhiều nữ sinh hơn trong số hơn mười đội nên được hưởng chỗ bóng cây duy nhất trên sân tập.
Tán cây xòe rộng, dưới bóng mát có thể cảm nhận được chút mát lạnh.
Các đội ngũ còn lại phải ngồi xuống trên đường nhựa, đành dựa vào chiếc mũ quân dụng để che bớt ánh nắng chói chang dưới cái nắng như thiêu như đốt.
Nhưng đối với nữ sinh học viện sinh khoa mà nói, điều tệ duy nhất chính là nhà vệ sinh ở xa, ngay đối diện xéo với sân tập.
Ngay khi có hiệu lệnh nghỉ ngơi, nhiều người trong đội liền lao tới.
Tần An Nhiên không muốn đi vệ sinh, cô ngồi dưới đất lấy điện thoại ra nghịch.
Khúc Sam Sam đi tới, cô ấy cùng ngành với Tần An Nhiên là an toàn thực phẩm, hiện tại được phân vào cùng một ký túc xá.
" Cậu không đi vệ sinh ? " Khúc Sam Sam hỏi.
" Có nhiều người quá, đợi lượt nghỉ tiếp theo thì tớ đi.
" Tần An Nhiên nhìn thoáng qua hướng nhà vệ sinh, các nữ sinh trong đội ngũ đều chạy đến hướng đó, một đám người vây quanh, chỉ sợ chưa kịp có chỗ thì giờ nghỉ ngơi đã kết thúc.
" Vậy lần sau tớ cũng đi.
"Khúc Sam Sam nói xong ngồi xuống bên cạnh cô, quay đầu nhìn qua cổ Tần An Nhiên lộ đoạn áo nhỏ " Cậu không nóng sao mà còn mặc 2 áo.
"
Bởi vì vừa mới phát đồng phục quân huấn thì ngày sau đã phải bắt đầu học rồi, không kịp giặt nên Tần An Nhiên không mặc hẳn vào người mà mặc thêm áo lót bên trong.
Lúc này áo bên trong đã hoàn toàn ướt đẫm dán chặt vào người, hơn nữa bản thân chất liệu của đồng phục quấn huấn đã kín gió, cả người giống như lồng hấp vậy.
Tần An Nhiên vừa đưa tay cầm lấy cổ áo của đồng phục quân huấn lắc lắc hai lần làm bớt nóng, vừa cúi đầu xem điện thoại : " Nóng chứ sao lại không.
Nhưng tớ đã mặc một tuần rồi cũng thành quen à.
"
" Cậu xem gì mà chăm chú vậy chứ.
"Khúc Sam Sam nói xong nhìn qua đây, nhìn thấy trên màn hình là hình ảnh quảng cáo việc làm bán thời gian " Cậu tìm việc bán thời gian à ? "
" Ừ, tớ muốn có thể tự đóng phí sinh hoạt, đóng cả học phí sang năm nữa thì càng tốt.
"
" Mấy kiểu truyền phát đơn đó rất tốn thời gian luôn, cậu lo việc học tốt chuyên ngành đi.
"
" Tớ không tìm kiểu việc kiếm tiền giá thấp đó đâu, tớ muốn làm giáo viên Tiếng Anh ở trung tâm đào tạo, cũng để cải thiện bản thân luôn.
"
Khúc Sam Sam gật đầu, không nói gì.
Lúc này, hai người khác trong kí túc xá bọn họ cũng đã trở lại.
Bạn cùng phòng Điền Hi vui vẻ chạy tới, ngồi xuống bên người bọn họ, cười hì hì nói : " Sao các cậu không đi vệ sinh vậy ? "
" Nhiều người lắm.
" Tần An Nhiên đáp.
"Haizz, cậu cho rằng mọi người đi vệ sinh thật sao.
" Điền Hi vỗ cô một cái, nháy mắt nói " Cậu có biết vì sao mà lúc nghỉ ngơi các nữ sinh phải đến nhà vệ sinh bên kia không ? "
" Vì sao ? "
" Vì nhìn trai đẹp ! Ha ha, bên kia, trong đội ngũ trước nhà vệ sinh.
" Điền Hi chỉ tay ra xa " Cuối hàng có một anh chàng siêu đẹp trai, tớ vừa đi nhìn cùng mấy người Lưu Tuyên Trữ, mẹ nó siêu đẹp trai đó ! "
" Đẹp như vậy sao ? " Tần An Nhiên tỏ vẻ nghi ngờ.
" Không hề nói quá.
Cậu muốn nhìn không, cậu đi nhìn thì tớ đi cùng, tớ còn muốn nhìn nữa.
" Điền Hi cười vui, nghĩ rồi nói thêm " Nhưng mà chúng ta phải diễn tự nhiên chút, vừa rồi có một nhóm nữ sinh giống như hai đứa ngốc lộ ra rõ quá.
Nam sinh kia thấy được thì mặt tối sầm lại hơn, che mũ trên mặt xuống, nếu không phải con gái thì tớ đoán cậu ấy sẽ mở miệng mắng chửi người ta.
"
" Nóng tính thật đó.
"Tần An Nhiên phàn nàn, lắc đầu một cái " Tớ không đi đâu, nóng lắm, không đáng vì nhìn một nam sinh.
"
" Trời ơi, cậu thật là.
" Điền Hi lại quay sang thuyết phục Khúc Sam Sam " Sam Sam cậu đi khôn g? "
Thật ra Khúc Sam Sam cũng cảm thấy hứng thú, đang muốn đồng ý.
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng huýt sáo, thời gian nghỉ ngơi đã kết thúc.
Mọi người đều trách cứ không ngừng rồi đứng lên, ủ rũ tập hợp trở lại sân thể dục, chuẩn bị tiếp tục huấn luyện.
Buổi tối trở lại ký túc xá, Tần An Nhiên lấy máy tính trong ngăn tủ ra, đây là quà tặng đại học của bố mẹ cho cô.
Cô mở quảng cáo tuyển dụng được đánh dấu trong buổi quân huấn lúc sáng, sau đó gửi hồ sơ của mình đến ba bốn trung tâm đào tạo.
Mới vừa ấn nút gửi đi thì bạn cùng phòng Lưu Tuyên Trữ nóng vội mở cửa bước vào rồi hò hét.
Cô ấy cầm di động nói lớn : " Các chị em, các cậu nhìn xem giờ cạnh tranh tìm người yêu kịch liệt như nào, buổi sáng mới phát hiện chàng đẹp trai quý báu, đêm nay mọi người đã ra tay rồi.
"
Ba người còn lại vừa nghe cũng xít tới, Tần An Nhiên cũng vậy.
Kỳ thật cô cũng khá tò mò, không có việc gì làm trong lúc này thì cô cũng sẵn sàng buôn chuyện.
* Có tường tỏ tình trực tuyến như này nhen, điển hình như trang lovewall.cc
Thấy trên màn hình điện thoại của Lưu Tuyên Trữ là tường tỏ tình trên diễn đàn trường trên đó viết :
" Anh đẹp trai đứng thứ 3 từ trái sang ở hàng cuối đội máy tính à, mình đã sớm chú ý đến cậu rồi.
Mình là sinh viên năm nhất học viện văn học, cao trên 160, tính cách độc lập, thích cuộc sống tinh tế.
Sở thích lúc thường là du lịch, làm bánh, thư pháp và cắm hoa.
Nếu cậu muốn thì có thể làm quen chút chứ ? "
Sau khi xem xong, Điền Hi bĩu môi, vẻ mặt khinh thường : " Nói cái gì mà mình đã sớm chú ý tới cậu chứ, chúng ta mới học quân huấn được một tuần thôi, lôi kéo làm quen với ai chứ ? Với lại thông báo như vậy khác gì tìm đối tượng hẹn hò đâu, quá nóng vội sao ? "
Tiếp theo cô ấy thề son sắt nói với các bạn cùng phòng : " Dựa trên nhiều năm giám định trà xanh của tớ, chủ lầu này có mùi trà xanh thoang thoảng.
"
Lưu Tuyên Trữ nói : " Thời buổi này trai đẹp hai chân còn ít hơn lợn đi bằng hai chân.
Gặp được thì phải tấn công trước.
"
Tần An Nhiên để ý thấy bài viết dưới bài đăng này có rất nhiều bình luận, đây là đang cung cấp tin tức của nam sinh cho cô ấy sao ? Dù sao nhàn rỗi cũng chán, cô mở điện thoại của mình vào diễn đàn, xem qua qua, câu trả lời từ đầu cũng là khích lệ cô ấy theo đuổi, hoặc bảo cô ấy đăng hình của mình.
Bỗng nhiên, cô nhận thấy một trong số họ đã trả lời bằng một ảnh chụp, hỏi : " Là chàng đẹp trai này sao ? "
Cô phóng to nhìn, giật mình há to miệng ------ vậy mà lại là Hứa Giác !
Haha, có chuyện trùng hợp vậy sao.
Cô lúc này mới nhớ ra bài đăng cũng đề cập đến đội từ học viện máy tính, mà Hứa Giác đúng là ở khoa máy tính.
Cô nhìn kỹ ảnh chụp kia, dường như Hứa Giác đen hơn bình thường chút, vẻ mặt vẫn luôn iêu căng như trước mang theo chút lười biếng mệt mỏi, dường như đang thấy chán phát ngốc ra.
Sau khi ảnh chụp lộ ra ,phản hồi phía dưới biến thành " Đẹp trai đẹp trai ", " Đẹp thiệt ", " Tôi ôm trai đẹp, mấy bồ làm gì thì làm " các thứ, cả lầu sai lệch hết.
Con người ngày nay thực tế lắm.
Nhưng sự tò mò của Tần An Nhiên đã biến mất, làm mất nửa ngày ăn dưa.
* hóng hớt thông tin, nói chuyện phiếm.
Khúc Sam Sam cũng mới trở lại chỗ ngồi của mình để xem tin đồn trên điện thoại, cũng phát hiện người trong chuyện này là Hứa Giác.
Cô ấy cười với Tần An Nhiên : " Là Hứa Giác, các cậu đừng nghĩ đến.
"
Điền Hi và Lưu Tuyên Trữ vừa nghe đã nhạy bén ngửi được mùi dưa, nhìn về phía hai người : " Sao vậy? Các cậu quen ? "
" Bọn tớ là bạn cấp 3, An Nhiên là thanh mai trúc mã với cậu ấy.
" Khúc Sam Sam nói.
" Không thể nào, thời nay vẫn còn thanh mai trúc mã sao ? "Hai người này cùng nhìn về phía Tần An Nhiên , thốt lên " Nhưng trúc mã lại đẹp trai như vậy ! "
" Cũng không tính là thanh mai trúc mã gì ...!"Tần An Nhiên nghĩ đến phản hồi dưới tường tỏ tình, vội vàng làm rõ nói, cô cũng không muốn bị cô lập ở ký túc xá.
Ai ngờ hai người kia không nhằm vào cô mà tụ tập lại với vẻ mặt muốn tham gia cuộc vui.
" Vậy hai người hiện tại tiến triển tới đâu rồi ? "Điền Hi tràn ngập đầy kỳ vọng khó hiểu " Có thể dùng tát vào mặt trà xanh tỏ tình kia không ? "
" Không thể...!"Trên mặt Tần An Nhiên ngượng ngùng, không biết vì sao còn thấy hơi có lỗi với hai cô ấy " Chúng tớ chỉ là bạn học bình thường.
"
" Gương mặt này, lại còn là thanh mai trúc mã, chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hoà *, vậy mà không có chuyện gì ? Tần An nhiên, cậu khiến người khác thất vọng mà ! " Mặt Lưu Tuyên Trữ mặt đầy oán giận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
* Thiên thời địa lợi nhân hòa chính là thành ngữ, là bí quyết thành công được cha ông ta dùng hàng ngàn năm để đúc rút lại.
Một công việc, một sự kiện có thành công hay không tất cả còn phải dựa vào ba yếu tố: thiên thời, địa lợi, nhân hòa.
( nguồn : thuthuatphanmem.vn )
Tần An Nhiên : " ...!"
Cô có một cảm giác tội lỗi không biết từ đâu đến.
" Đầu óc cậu ấy không thông suốt, làm lãng phí khuôn mặt của cậu ấy.
"Khúc Sam Sam cũng không tính giúp người bạn thân này mà còn châm dầu vào lửa.
Thời gian còn lại trong đêm đó, ba người kia đều dùng để thương tiếc thay Tần An Nhiên, giận cô không tranh giành.
Tần An Nhiên gần như bị họ tẩy não, dường như cô cảm thấy mình đã phạm tội ác tày đình khi không ở bên Hứa Giác.
Không biết có phải vì lý do này không mà thẳng cho đến lúc đi ngủ cả đầu cô vẫn choáng váng căng ra, trằn trọc cả đêm trên giường.
Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, cô cảm thấy cơ thể mình có vẻ ngứa ngáy và đau đớn.
Đưa tay vào trong áo ngủ gãi vài cái, đột nhiên đụng tới thấy da sần sần.
Cô lập tức ngồi dậy, kéo áo lên nhìn qua phát hiện dưới bụng lộ ra có mấy hạt nhỏ màu đỏ.
Cô vội vàng lại vén lên chút, nhìn đến khắp bụng đến ngực đều là hạt này.
Đây là ---- rôm ?
Tần An Nhiên không ngờ việc mặc kín lại dẫn tới rôm.
Cô nghĩ chắc hẳn là do mặc thêm áo lót trong đồng phục quân huấn.
Cô còn tưởng mình đã thích ứng rồi.
Xem ra tối qua ngủ không ngon chính là vì vậy, cô định giữa trưa hôm nay đi bệnh viện trường khám.
Buổi sáng huấn luyện quân sự, cô đã vất vả chịu đựng.
Lúc giữa trưa cô không đi ăn cơm cùng bạn cùng phòng, từ chối kéo với các cô ấy, một mình đi đến bệnh viện trường.
Sau khi bác sĩ khám xong, cho cô hai hộp nước hoắc hương chính khí, dặn cô đừng mặc đồ quân huấn dày như vậy ,sau đó bảo cô đến siêu thị mua phấn rôm bôi là được.
Ra khỏi bệnh viện trường Tần An Nhiên vẫn đang nghĩ tới lời dặn dò của bác sĩ, đột nhiên dưới chân cô có một bóng đen.
Cô ngẩng đầu nhìn lên, Hứa Giác đang đứng ở trước mặt cô.
Cậu mặc đồng phục quân huấn trên người, dường như vừa mới huấn luyện xong.
Mũ quân huấn được cậu bỏ xuống cầm trên tay, tóc ướt sũng dính vào trán, mồ hôi chảy trên trán.
Cậu thật sự đen đi khong ít, mặt mày rõ thêm vài phần, cằm cũng góc cạnh hơn, ngũ quan vẫn đẹp như trước nhưng hơi thở trưởng thành giữa khí thế của thiếu niên trở nên rõ hơn.
" Làm sao vậy ? "Hứa Giác không chào hỏi với cô mà hỏi ngay.
Tần An Nhiên hiểu cậu hỏi mình vì sao đi bệnh viện.
Cô liếm môi ,do dự, khá xấu hổ không dám nói ra chuyện mình bị rôm.
Thấy cô không mở miệng, mắt Hứa Giác sâu hơn : " Xảy ra chuyện gì ? "
" Không ...!Không có gì.
"
"Không có gì thì cậu đi bệnh viện làm gì, nhảy disco hả ? "
Thấy Hứa Giác không buông tha, nhất định phải dò tới cùng, Tần An Nhiên cũng không có cách nào đành phải nói thật : " Tôi, tôi có lẽ mặc nhiều quá, trên người bị chút...rôm.
"
" Rôm? Cậu bao nhiêu tuổi rồi còn bị rôm ? "Mày Hứa Giác lỏng hơn chút, bày ra vẻ mặt khó tin " Làm nũng hả ? "
"Này cậu cái người này ------- "Tần An Nhiên ngẩng đầu trừng mắt với cậu, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện tường tỏ tình, vì thế châm chọc mà nói " Học quân sự nghiêm túc như tôi thu lấy rôm trên cả người.
Không giống cậu, thu được một đống fangirl.
"
Cô vốn nghĩ cậu sẽ giận, không ngờ tới cậu nghe xong lại không nói gì, nhếch môi mỏng, vẻ mặt như đang suy nghĩ gì đó nhìn cô.
" Làm sao vậy ? "
" Không có gì.
"Hứa Giác thản nhiên nói một câu, dời tầm mắt " Đi thôi, cùng đi ăn cơm.
"
Tần An Nhiên gật đầu.
Sau khi ăn xong, Tần An Nhiên muốn đi siêu thi mua phấn rôm, Hứa Giác nói đúng lúc cũng cần đi mua nước nên hai người cùng đi tới siêu thị trường.
Tần An Nhiên đang lướt qua kệ hàng phấn rôm, cô nhìn đến thương hiệu Johnson & Johnson rồi chú ý giá cả chút.
Cô suy nghĩ vài giây, cảm thấy sản phẩm này chỉ dùng một thời gian nên cô không cần mua loại tốt nhất, rồi chuyển sang xem một nhãn hiệu không rõ bên cạnh, giá rẻ hơn nhiều.
Cô cầm hộp xuống, muốn xem thử thông tin sản xuất cụ thể.
Hứa Giác đã đi tủ lạnh lấy nước xong, đi tới chỗ cô.
Cậu nhìn lướt qua kệ hàng, lại nhìn hộp trong tay cô.
Sau đó thản nhiên mà cầm lấy Johnson & Johnson rồi lắc lắc.
Bỗng nhiên, chỉ nghe " loảng xoảng " một tiếng, hộp trên tay Hứa Giác rơi xuống đất.
Nắp bị bung ra một chút và bột bên trong tràn ra ngoài, rõ ràng là hộp này không thể bán được nữa.
Tần An Nhiên giật mình nhìn cậu.
Ngược lại vẻ mặt Hứa Giác vẫn ổn, cậu đưa tay ra hiệu cho người bán hàng, giải thích tình huống rồi nói xin lỗi, sau đó mua luôn hộp kia.
Sau khi đưa tiền xong, cậu đưa phấn rôm cho Tần An Nhiên : " Cậu đừng mua nữa, hộp này cho cậu luôn.
"
Tần An Nhiên chần chừ, nghĩ rồi nói : " Tôi chuyển tiền cho cậu.
"
" Không cần, cho dù không đưa cho cậu thì tôi cũng không dùng đến.
""Nói xong Hứa Giác dường như đang trêu đùa mà nhìn cô một cái "Dù sao thì tôi không nghiêm túc như cậu.
"
" ...!"
Tần An Nhiên trừng mắt nhìn cậu, biết cậu đang châm chọc cô.
Vừa giẫn dỗi vừa cầm lấy hộp phấn rôm, cầm lấy luôn.
Hai người ra khỏi siêu thị thì tách ra đi về ký túc xá của mình.
Tần An Nhiên trở lại ký túc xá, vội vàng bôi một ít phấn rôm lên ngực, lưng và bụng, sau đó xịt dầu thơm lên, cảm giác ngứa ngáy cũng biến mất nhiều.
Cô cũng không dám mặc nhiều áo bên trong nữa, cởi áo may ô ra mặc đồng phục quân huấn vào luôn, lại đi đến sân tập tiếp tục quân huấn buổi chiều.
Buổi chiều vẫn nóng như lửa thiêu, cả sân thể dục giống như lồng hấp lớn,dù là môi trường ngoài trời nhưng vẫn khó chịu không có gió.
Khó khăn lắm mới đợi được đến giờ nghỉ, Tần An Nhiên và những người khác vẫn được hưởng đãi ngộ ở bóng cây râm.
Lần này cô để ý thấy như thường lệ có rất nhiều cô gái đi vệ sinh, hơn nữa lúc đi ngang qua đội Hứa Giác họ sẽ bước chân chậm lại, chỉ chỉ trỏ trỏ, ở xa cũng có thể nghe tiếng cười đùa của các cô ấy.
Quá rõ ràng rồi ! Kẻ ngốc mới không nhìn được, với tính cách kia của Hứa Giác thì không giận mới là lạ.
Cô thầm phàn nàn một câu.
Nhưng mà nếu biết là Hứa Giác, cô cũng sẽ không gia nhập đội ngũ hóng chuyện nhìn trộm, cô đã nhìn khuôn mặt kia của cậu hơn mười mấy năm.
Những người bạn cùng phòng khác lần này không tham gia, bởi vì họ biết mối quan hệ giữa Hứa Giác và Tần An Nhiên, không muốn coi cậu như con mồi dự bị, ít hứng thú với nhà vệ sinh đi.
Tần An Nhiên cúi đầu lấy điện thoại ra, kiểm tra hộp thư, bỗng nhiên phát hiện có một tin nhắn mới.
Mở ra nhìn thấy là sơ lược lý lịch lần trước cô gửi, có tổ chức đào tạo trả lời bảo cô đi phỏng vấn.
Quá tuyệt vời ! Cô mừng như điên, bây giờ chi phí sinh hoạt có thể được giải quyết.
Cô đang xem yêu cầu phỏng vấn thì bỗng nhiên cảm thấy tình hình bên người hơi khác lạ.
Xung quanh như lập tức yên tĩnh lại, tiếng ve kêu trên cây càng lúc càng ồn ào.
Một bóng hình dần bao trùm lấy cô.
Cô ngẩng đầu lên nhìn, không ngờ là Hứa Giác.
Lúc này cậu đang đứng trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô, thản nhiên mở miệng : " Tần An Nhiên, tôi có thể ôm cậu một cái được không ? ".