Tần An Nhiên ngẩn người, không hiểu cậu có ý dĩ.
Hứa Giác bất đắc dĩ ra hiểu về phía sau, Tần An Nhiên nhìn sang theo tầm mắt, phát hiện hàng chỗ cậu khá ôn ào náo nhiệt, dường như tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm chỗ này.
" Chơi thua hả ? " Cô hỏi.
" Ừ.
"
Tần An Nhiên đoán chắc là đang chơi sự thật hay thử thách, ,bị yêu cầu đi ôm người khác giới.
Cô cũng không muốn khiến Hứa Giác bối rối nên nhanh chóng đứng lên, vỗ bụi trên mông rồi đi lên vài bước.
Cô đứng trước mặt Hứa Giác, tay hơi hơi mở rộng.
Hứa Giác dừng một chút, tiến lên một bước và ôm lấy cô.
Phía sau có mấy đội la ó, hình như có rất nhiều người đang xem cuộc vui, ngay cả bạn học phía sau Tần An Nhiên cũng cười kêu lên.
Từ góc nhìn của người ngoài cuộc, hai người đang ôm nhau.
Nhưng chỉ có Tần An Nhiên cảm nhận được Hứa Giác chỉ hơi ôm cô, không chạm vào người cô, thậm chí tay của cậu cũng không chạm vào lưng cô.
Cũng chỉ là, ôm lấy sự cô quạnh giữa không khí mà thôi.
Hứa Giác bây giờ cao hơn Tần An Nhiên một cái đầu.
Bởi vì trong thời gian nghỉ ngơi, cậu tháo hai cúc trên cổ áo ra, lộ ra một đoạn nhỏ xương quai xanh.
Tầm mắt của cô vừa lúc ngnag với xương quai xanh, lờ mờ thấy được, quyến rũ một cách khó hiểu.
Cô có thể ngửi được mùi xà phòng trên người cậu, thật kỳ lạ khi cậu vẫn có thể giữ mùi sảng khoái như vậy trong ngày huấn luyện quân sự nóng nực.
HỨa Giác nhanh chóng buông cô ra, lui về sau một bước, cười nhẹ với cô, khoé miệng cong lên , nói tiếng " Cảm ơn ", sau đó xoay người đi về đội của mình.
Tần An Nhiên nhún vai, cô thì ngược lại thấy bình thường.
Vẻ mặt bình tĩnh, cũng quay trở lại đội của mình rồi ngồi xuống.
Nhưng quả nhiên, vừa ngồi xuống đã bị các nữ sinh vây quanh bên người.
Sức ảnh hưởng của cảnh vừa rồi khá lớn, mọi người hỏi dồn dập, Tần An Nhiên chỉ là nói là tiện thể đồng ý mà thôi, tránh để mọi người sượng trân.
Sau khi đám người đi khỏi, Khúc Sam mới đến ngồi xuống bên người Tần An Nhiên, cười với cô : " Cậu sắp thành kẻ thù chung của mọi người rồi.
"
Tần An Nhiên cảm thấy thật sự không đến mức quá lên như vậy, cô không nghĩ nhiều, tiếp tục lấy điện thoại ra xem yêu cầu phỏng vấn trong tin nhắn.
" Đây là gì ? Có tin về việc bán thời gian của cậu ? " Khúc Sam Sam sát vào nhìn.
" Ừ, có trung tâm đào tạo bảo tớ đi phỏng vấn.
"
" Rất tốt nha.
"Khúc Sam Sam nghĩ rồi nói thêm " Đừng ngày nào cũng nghĩ đến kiếm tiền, tham gia hội sinh viên với tớ đi.
Cuộc sống đại học có muôn màu muôn vẻ mới thú vị.
"
" Hội sinh viên ? " Tần An Nhiên ngẩng đầu.
" Ừ, tuần tới tuyển người mới, tớ muốn đi phỏng vấn, cậu đi với tớ đi.
"
Tần An Nhiên suy nghĩ chút, cảm thấy tham gia tổ chức cũng được, không thì cuộc sống đại học cũng quá nhạt nhẽo, vì thế gật đầu : " Đi, tớ đi cùng cậu.
"
"Vậy cậu nghĩ xem cậu muốn đăng ký ban nào.
"
" Tớ nghĩ ...!Ban học thuật ? "
" Đừng, đã lên đại học rồi mà cả ngày cậu nghĩ đến học tập? Trong lớp học thì được, ngoài giờ thì đừng.
" Khúc Sam Sam kéo tay áo của cô vài cái, khuyên " Đăng ký ban liên lạc đối ngoại với tớ đi.
Tớ thấy ban này giúp nhìn việc đời tốt hơn, điều này giúp được rất nhiều, dù sao sau này cũng phải ra ngoài tìm việc mà.
"
Tần An Nhiên cảm thấy lời cô ấy nói cũng hợp lý, gật đầu đồng ý nói : " Được thôi, vậy chọn ban liên lạc đối ngoại đi.
"
Buổi sáng sau khi kết thúc quân huấn, bốn người cùng kí túc xá đi tới căng tin ăn cơm.
Tần An Nhiên đang vùi đầu ăn cơm, bỗng nhiên Điền Hi ngồi đối diện đang nghịch điện thoại kêu lên : "Trời ơi, ai cũng không vui rồi, trên diễn đàn nói bạn kia của các cậu có bạn gái ! "
" Ai? Hứa Giác? Không thể nào.
" Điền Hi chưa kịp ấn vào bài viết, Tần An Nhiên đã giành lấy máy trong tay cô ấy.
Cô nhìn thấy bài đăng buổi sáng bị đẩy lên đầu, tiêu đề là " Khiếp sợ ! Tràng hoa hình như có chủ rồi, thẩy ảnh này toàn bộ nam sinh trên bãi tập đều yên lặng, nữ sinh cũng rơi nước mắt ...!"
Đây đúng là ...
Tần An nhiên kìm nén sự phàn nàn trong lòng, mở bài đăng.
Bên trong bất ngờ đính kém một bức ảnh lớn, đó lại chính là hình Hứa Giác ôm cô ở sân tập sáng nay.
Không biết bị ai chụp lại, còn thêm mắm thêm muối vào trên diễn đàn.
Phía dưới hiển nhiên sẽ có một hàng dài bình luận :
" Có người bảo vệ hoa nhanh như vậy ? ! "
"@UC khiếp sợ lầu, đề nghị thu nhận chủ lầu.
"
"Trời ơi, tràng hoa bị người ta bắt lấy rồi, về sau tui không đến nhà vệ sinh nữa ~~~ "
" Vì sao người đẹp luôn có chủ ...[ rơi lệ] "
" Tui ở hiện trường, tui là cây trên đầu họ đó, xác nhận việc này là thiệt.
"
" Tôi cũng ở hiện trường, tôi là cây cỏ dưới chân tràng hoa, cậu ấy bước qua người tôi rồi ôm.
"
" Tôi cũng ở hiện trường, tôi là cúc áo trên đồng phục quân huấn của nam chính, xác nhận hai người họ ôm nhau rất chặt.
"
"Cái đó, mượn đất quý để thông báo kết bạn nhen, tôi là nam cần tìm nữ, tuổi tác chuyên ngành không rõ, vẻ ngoài nhìn kỹ cũng không khác tràng hoa lắm, chân thành mời ai có duyên đến xem kỹ, có hứng thú xin liên hệ xxxxxx...!"
...
Khúc Sam Sam cũng cầm điện thoại ra xem, cô ấy yên lặng ngẩng đầu nhìn Tần An Nhiên, trên mặt cũng là vẻ im lặng.
" Tràng hoa là gì ? " Tần An Nhiên để ý tới cách gọi này, khó hiểu hỏi.
" Bông hoa của sân tập.
" Điền Hi giải thích "Các nữ sinh đặt, bởi vì cậu ấy là nam sinh đẹp trai nhất trong hơn mười mấy đội trên sân tập.
"
" ...!"
Tần An Nhiên bỗng chốc cũng không biết nói gì .
Hơn nữa cô còn thấy trong bài đăng có người gọi cô là " Người bảo vệ hoa ".
Cô thực sự cảm ơn người nọ ...
" Nữ chính trong câu chuyện là cậu, đột nhiên tớ cảm thấy không bùng nổ gì cả.
" Giọng Điền Hi có chút thất vọng, cô ấy vừa mới sang chỗ Khúc Sam Sam xem ảnh chụp.
Tần An Nhiên cũng không muốn làm nữ chính, cô lại nhìn thoáng qua ảnh chụp, khoảng cách khá xa và chụp hơi mờ nên cũng không thể nhận ra mặt của cô.
Cô nhẹ nhàng thở ra rồi trả điện thoại cho Điền Vi.
Ăn xong, bốn người cùng nhau đi ra ngoài căng tin.
Tần An Nhiên tình cờ nhìn thấy bóng dáng Hứa Giác.
Cậu đang đứng trước máy bán hàng tự động ở căng tin, dường như đang chọn gì đó.
Cô lên tiếng chào hỏi với bạn cùng phòng rồi để bọn họ về kí túc xá trước, vội chạy tới.
Hứa Giác cũng thấy được cô, Tần An Nhiên đang định chào hỏi cậu, cậu lại mở miệng trước : " Ổn hơn chưa ? "
" Gì cơ ? " Tần An Nhiên sau đó nhận ra hẳn cậu đang hỏi về chuyện rôm.
Cậu còn nhớ rõ việc ngượng ngùng này.
Tần An Nhiên thấp giọng đáp : " Đều ổn rồi."
Hứa Giác gật đầu, không nói gì.
Tần An Nhiên ấn vào điện thoại rồi đưa tới : " Cậu xem này.
"
Hứa Giác cầm lấy rồi thấy, là bìa đăng mới kia.
Cậu nhìn tiêu đề,khoé miệng hơi giật giật.
Đầu ngón tay tuỳ ý đưa xuống vài cái, hơn mười giây đã xem xong.
Cậu ngẩng đầu : " Vậy thì sao ? "
" Còn vậy thì sao ? Đã bị truyền thành thế này rồi.
" Tần An Nhiên không biết nói gì trước vẻ mặt thản nhiên của cậu.
"Ảnh chụp không rõ mặt cậu mà đúng chứ ? "
" Tôi không nói tôi, là tôi lo cho cậu.
" Tần An Nhiên suy xét "Tôi nghĩ tôi sẽ đăng bài khác để làm rõ.
"
" Đừng làm rõ.
Được dịp thì cản hoa đào giúp tôi luôn.
" Hứa Giác bày ra dáng vẻ không sao cả, trả điện thoại về.
Tần An Nhiên khá kinh ngạc : " Hả ?
Hứa Giác ngẩng lên, hơi cao giọng, có chút bất mãn : " Nghe giọng này của cậu, vẫn thấy rất tủi thân sao ? "
" Không phải, chính là...!Quên đi, chẳng muốn để ý tới cậu.
" Tần An Nhiên vung tay.
Chuyện này vốn ảnh hưởng khá lớn tới cậu, nếu cậu không quan tâm thì cô cũng chẳng cần lo lắng vô ích.
Hứa Giác liếc nhìn cô, không nói gì.
Cậu quay đầu lại, vừa muốn giơ tay ấn nút dưới lon coca cola thì Tần An Nhiên dùng một tay cản lại.
" Cậu lại uống thức uống sặc sỡ này.
Không phải tôi vẫn luô nói với cậu những đồ uống có ga này không tốt cho cơ thể, làm giòn xương.
"Tần An Nhiên thuyết giáo theo bản năng.
Khoé miệng Hứa Giác cong lên, vẻ mặt hài lòng nhìn cô : " Tôi còn tưởng cậu thật sự kệ tôi.
"
" ...!" Tần An Nhiên mở miệng, kiên nhẫn giải thích suy nghĩ của cô vừa rồi " Cái tôi lo chính là nếu không làm rõ chuyện này, về sau cậu gặp người mình thích thì cô ấy có thể sẽ hiểu lầm cái này mà từ chối ...!"
Còn chưa nói xong Hứa Giác đã ngắt lời cô : " Về sau ?Người mình thích ? "
" Đúng rồi, nhỡ đâu dó.
Tôi lại không biết cậu thích người như nào, đại học không nói trước được đâu.
"
Hứa Giác nghe xong, khẽ đẩy bả vai của cô một cái đi tới trước máy bán hàng tự động, sau đó chỉ chỉ vào bên trong : " Như vậy.
"
Tần An Nhiên nhìn vào trong, thấy đủ loại đồ ăn vặt và đồ uống.
Bên ngoài máy là một lớp thuỷ tinh, trên đó phản chiếu mờ nhạt chân dung của hai người chồng lên nhau, bên trong là đồ ăn vặt nhiều màu sắc.
" Tôi thích mua coca cola cho mình.
" Hứa Giác tiếp tục nói.
Tần An Nhiên mới nhìn rõ, hoá ra ngón tay của cậu chỉ vào vị trí của coca cola.
Xem ra cậu vẫn chưa chịu từ bỏ, lời cô nói vừa rồi cũng vô ích.
" Vậy rõ là cậu không quan tâm đến bản thân mình, cũng không thèm để ý tới cơ thể mình.
" Cô tức giận nói.
" Như vậy à.
" Hứa Giác sờ cằm, ấn nút lấy nước khoáng Ganten " Vậy tôi uống nước khoáng.
"
Trẻ nhỏ dễ dạy.
Tần An Nhiên vui lòng mà gật đầu, lúc này mới đi về.
Buổi chiều, Tần An Nhiên và Khúc Sam Sam cùng đi tham gia buổi tuyển thành viên mới của hội sinh viên, các cô đều đi đến ban liên lạc đối ngoại để phỏng vấn.
Vốn nghĩ buổi phỏng vấn sẽ nghiêm ngặt, nhưng không ngờ quá trình diễn ra rất thuận lợi, được thông báo chọn ngay tại chỗ.
Buổi gặp mặt tối là ở một phòng học lớn, chưa đến 20 người bao gồm cả thành viên cũ và mới trong ban liên lạc đối ngoại.
Hai người Tần An Nhiên và Khúc Sam Sam đi tìm chỗ ngồi, ngồi nghiêm túc ở dưới.
Trưởng ban ban liên lạc đối ngoại là Chương Hoàn Hải giải thích chức trách và công việc cho các thành viên : : " Mọi người có thể biết không nhiều về ban liên lạc đối ngoại, cho rằng ban liên lạc đối ngoại là kêu gọi tài trợ, nhưng thật ra không phải ...!"
Phía dưới, Tần An Nhiên và Khúc Sam Sam nhìn nhau.
" Phạm vi công tác của ban thật ra rất rộng, tiếp xúc với nhiều công việc tiếp đón bên ngoài.
Ví dụ như những hoạt động quy mô lớn của trường, các cuộc thi, các cuộc họp, các buổi lễ đủ loại.
Chúng ta sẽ tham gia vào trong đó, phụ trách làm tình nguyện viên, đến lúc đó đưa đón khách quý, chỉ dẫn, sẽ có rất nhiều công việc trong hội nghị.
Nhưng những chuyện này để sau, đến lúc đó sẽ có sắp xếp cụ thể...!"
Sau khi Chương Hoàn Hải nói được 20 phút, từng người tự giới thiệu, buổi họp ban liên lạc đối ngoại lần đầu coi như đã xong.
Cuối cùng, Chương Hoàn Hải thông báo buổi tối thứ sáu tuần sau sẽ có hoạt động phá băng* cho toàn thể hội sinh viên,sau đó liền giải tán.
* : là một hoạt động hỗ trợ được thiết kế để một nhóm người làm quen với nhau và thành lập một đội.
(theo wiki).