“Cũng không phải là cùng nhau trở về.” Lòng bàn tay Tang Trĩ bắt đầu lấm tấm mồ hôi, khô khan giải thích, “Vừa đúng dịp anh Gia Hứa muốn đến Nam Vu nên thuận tiện đi chung với con. Ban nãy anh hai uống rượu, mà anh ấy lại không uống nên đưa con về.”
Lê Bình thuận theo hỏi: “Con cũng uống sao?”
Tang Trĩ khoa tay múa chân: “Một chút xíu.”
“Sau này đừng uống nữa.” Lê Bình cau mày nói, “Hôm nay thì mẹ bỏ qua vì có anh con ở đó, nhưng con phải tự chú ý khi ở bên ngoài một mình, chứ nếu như không cần uống thì đừng uống.”
Tang Trĩ ngoan ngoãn gật đầu.
Hai người đi vào thang máy.
Sau khi cửa thang máy đóng lại, Lê Bình lại nhắc đến chuyện kia: “Chích Chích, trước kia mẹ có từng gọi điện thoại cho con, khi đó có nghe con nói Đoàn Gia Hứa bị bệnh, phẫu thuật đúng chứ?”
Tang Trĩ ngơ ngác ‘dạ’ một tiếng, nhanh chóng nhớ lại: “Đúng vậy, sao thế mẹ? Chuyện này cũng đã năm ngoái rồi mà.”
“Không có gì.” Âm thanh của Lê Bình rất khẽ, “Mẹ chỉ hỏi vậy thôi.”
Phản ứng này của Lê Bình khiến cho Tang Trĩ có chút bất an. Cô không biết nên nói gì, chỉ có thể gật gật đầu, giả vờ làm ra vẻ bình tĩnh: “Vâng ạ.”
Bên trong thang máy nhỏ hẹp, bầu không khí dường như đang chìm xuống.
Lê Bình tỏ ra bình thường trò chuyện cùng cô, xúc cảm trên mặt cũng không có gì là bất ổn: “Hai đứa thường xuyên gặp nhau ở Nghi Hà chứ?”
“Thỉnh thoảng ạ.” Ngữ khí của Tang Trĩ cũng rất bình thường, “Sẽ cùng nhau ra ngoài ăn cơm.”
“Trước kia rất ít thấy thằng bé đến Nam Vu?” Lê Bình nói, “Ấy vậy mà lần này lại đột nhiên đến đây?”
Tang Trĩ không muốn nói dối quá nhiều, chỉ có thể qua loa: “Con không biết, không hỏi anh ấy nữa.”
“Con cũng vậy đấy, anh con uống rượu không thể đưa con về, sao không biết đường gọi điện thoại cho ba mẹ cơ chứ.” Tốc độ nói chuyện của Lê Bình rất chậm, nhẹ giọng dạy dỗ: “Còn phải làm phiền người ta đưa con về tận nhà, mấy đứa hiếm khi mới tụ tập với nhau được một lần mà.”
Vừa lúc thang máy lên đến tầng.
Tang Trĩ theo sau Lê Bình cùng ra ngoài, vừa nói: “Anh ấy ở khách sạn gần đây nên thuận đường.”
Lê Bình: “Ừm.”
Không hiểu tại sao mà Tang Trĩ cứ có cảm giác hôm nay Lê Bình rất kỳ lạ. Bầu không khí kì dị này lại mơ hồ tạo ra một loại áp lực không tên, khiến cho Tang Trĩ trong tích tắc có một sự xúc động muốn thẳng thắn. Tim cô đập thình thịch, thận trọng hỏi: “Mẹ, sao mẹ hỏi vậy?”
“Không có gì.” Lê Bình cười cười, cầm chìa khóa mở cửa vào nhà, “Mau đi tắm đi, một thân toàn mùi rượu.”
Sau khi vào trong nhà Lê Bình liền đi vào phòng bếp, tiếp tục dọn dẹp đồ đạc.
Tang Vinh ở phòng ngủ chính đang tắm rửa.
Tang Trĩ muốn đi vào phụ giúp Lê Bình, nhưng vừa vô đã bị bà thẳng thừng đuổi ra ngoài, bảo cô tranh thủ đi tắm rồi ngủ một giấc. Cô cảm thấy có giúp cũng không được gì, đành về phòng cầm quần áo lên vào nhà tắm.
Nghĩ đến màn đối thoại ban nãy với Lê Bình, Tang Trĩ cảm thấy tâm thần không yên. Cứ cảm giác đã bị bà phát hiện ra, nhưng nghĩ lại thì không giống mấy, vì phản ứng này của bà không hề đúng với trong tưởng tượng của cô.
Tang Trĩ thở hắt ra một hơi, nơi lồng ngực như có một tảng đá chèn ép, kìm nén đến hoảng loạn. Cô do dự không biết có nên thừa dịp mấy ngày cuối cùng, uyển chuyển nói với Lê Bình về chuyện này hay không.
Theo cô nghĩ thì cũng không khó khăn lắm khi nhắc đến vấn đề này.
Vì tâm sự nặng nề nên Tang Trĩ không rõ mình đã tắm bao lâu rồi. Lúc đi ngang qua phòng ngủ chính, cô nghe thấy Lê Bình đang nói chuyện gì đấy với Tang Vinh, nhưng cách một cánh cửa nên cô không nghe thấy gì.
Tang Trĩ về lại phòng ngủ của mình.
Cô ngồi trên mặt thảm bên cạnh giường, cầm lấy điện thoại trên bàn. Đoàn Gia Hứa gửi một tin nhắn đến, Tang Trĩ mở ra đọc, trả lời lại anh một câu: 【Về nhà rồi, mới tắm rửa xong.】
Nghĩ nghĩ, Tang Trĩ lại chần chờ rồi bổ sung thêm: 【Hình như mẹ em đã phát hiện ra chuyện chúng ta đang yêu đó.】
Không chờ cô gửi đi, cửa phòng bị gõ vang.
Tang Trĩ nhấn tắt màn hình đi dộng đi, sau đó ngẩng đầu, tiện thể ngồi thẳng người dựa vào phía đầu giường, nói với ra: “Sao vậy ạ? Cứ vào là được.”
Một giây sau, cửa phòng được người bên ngoài mở ra.
Là Lê Bình.
Bà đi đến ngồi ở bên mép giường, tựa hồ như đã suy tính rất lâu, biểu hiện nghiêm túc: “Chích Chích, mẹ hỏi con một chuyện nhé.”
Tang Trĩ buông di động xuống: “Dạ?”
Lê Bình hỏi: “Con hãy nói thật cho mẹ biết đi, có phải con và Đoàn Gia Hứa đang yêu nhau đúng không?”
Tang Trĩ liếm liếm khóe môi, vẻ mặt lúng ta lúng túng.
Hai người nhìn nhau, giằng co trong chốc lát, Tang Trĩ vùng vẫy giãy chết cho ra một cái phản ứng: A?”
“A cái gì mà a.” Lê Bình nói, “Mẹ còn không biết là con đang suy nghĩ cái gì hay sao? Đột nhiên lấy mấy món đồ đã nhiều năm ra, cả ngày nhìn điện thoại cười cười, còn bất ngờ đi ra ngoài ăn đồ nướng với anh hai con nữa chứ.”
“…”
Lê Bình hỏi: “Yêu bao lâu rồi?”
Tang Trĩ bất tri bất giác ngồi rất đoan chính, nhỏ giọng trả lời: “Không lâu lắm.”
“Vậy nên nghỉ hè vừa rồi mới không về nhà sao?”
“Không phải mà mẹ,” Tang Trĩ bất chấp khó khăn nói, “Đúng thật là con nghe bạn cùng phòng kể xong thì rất muốn đi thực tập, kiếm chuyện gì đó để làm. Con mà về nhà thì chắc chắn mỗi ngày chỉ ở trong nhà thôi, chẳng có gì để làm cả.”
Nụ cười trên môi Lê Bình dần dần phai nhạt, lại hỏi: “Lúc con nghỉ hè, là ở chỗ nó, hay là ký túc xá.”
“…” Tang Trĩ cảm thấy căng thẳng, khó khăn nói, “Ký túc xá! Anh hai cũng biết,…con không ở nhà kia. Lần trước anh hai đến Nghi Hà thăm con cũng nhìn thấy mà.”
“Mẹ không phải muốn con thiệp vào cuộc sống của con.” Lê Bình thở dài một hơi, “Mẹ chỉ hy vọng rằng con có thể bảo vệ tốt cho bản thân mình. Dù sao thì chuyện này, bên phía con gái sẽ dễ dàng nhận thương tổn nhiều hơn, và tuổi của con còn nhỏ hơn cậu ấy nhiều đến vậy nữa.”
Thanh âm Tang Trĩ nhỏ bé và dè dặt: “Con biết.”
“Hai đứa tiến đến bước nào rồi?”
“Không có ạ.” Tang Trĩ xấu hổ, không dám quá thẳng thắn, “Ý là, không có thế kia…”
Lê Bình nhìn cô chăm chú, muốn nói lại thôi.
“Mẹ ơi, không phải mẹ đã gặp anh Gia Hứa rất nhiều lần rồi sao ạ?” Tang Trĩ thay Đoàn Gia Hứa nói những lời tán thưởng, “Mẹ cũng biết mà, anh ấy không phải là người xấu, anh đối xử với con rất rất tốt, mẹ không cần phải lo lắng đâu.”
“Chích Chích này.” Lê Bình đưa tay sờ lên mái tóc của cô, chân thành nói, “Mẹ cũng vừa đề cập chuyện này đến ba con. Thú thật thì cả ba và mẹ, đều không quá tán thành cho hai đứa bên nhau.”
Lời bà nói ra quả thật vượt ngoài dự kiến của Tang Trĩ, cô ngẩng đầu lên, có chút khó xử không biết nên làm như thế nào: “Tại sao ạ?”
Lê Bình: “Nó đã nói với con về chuyện trong nhà rồi chứ?”
Tang Trĩ gật gật đầu, “Thì sao ạ?”
“Trước kia mẹ cũng từng nói qua với con, vào năm nhất đại học của anh hai con, cậu ấy có đến tìm anh con mượn ba vạn rồi đúng không. Anh con thì lấy đâu ra số tiền lớn như vậy chứ, chỉ có thể tìm ba con. Nhưng số tiền này không tính là nhỏ, ba mẹ vẫn phải hỏi qua nguyên nhân.”
“…”
“Vậy nên đại khái cũng hiểu sơ qua về tình huống trong nhà thằng bé.” Lê Bình nói, “Ý của mẹ là không phải quá chú trọng đến hoàn cảnh trong nhà, đứa bé này mẹ gặp qua rồi, cũng biết nó là một cậu bé tốt. Bởi vì chuyện ba vạn đó, thằng bé vẫn luôn đối xử rất tốt với nhà chúng ta. Lần mà làm gia sư cho con, mẹ có trả tiền công, nhưng vào ngày cuối cùng đến làm thêm, cậu ấy lại đặt lên bàn trà không nhận.”
Tang Trĩ sửng sờ, nhất thời không biết nên nói gì.
“Lúc con còn nhỏ, nó cũng rất quan tâm đến con, mẹ biết cả chứ. Anh con và thằng bé là bạn thân, hay con xem Đoàn Gia Hứa là anh trai, mẹ đều không có ý kiến gì cả.” Lê Bình lại thở dài, chầm chậm nói, “Nhưng mà nếu muốn trở thành nửa kia của con, mẹ thật sự…”
Tang Trĩ có chút gấp gáp hoảng loạn, cắt ngang lời bà: “Mẹ ơi, mẹ không thể nghĩ như vậy được.”
“Mẹ thì không rõ lắm tình huống bây giờ trong nhà thằng bé, nhưng trước kia mẹ cũng có nghe nói, ba của Đoàn Gia Hứa bây giờ không phải là người thực vật sao?” Lê Bình nói, “Còn nữa, người bị hại có đến tìm gây phiền phức không?”
Tang Trĩ thành thật nói: “Không có ạ.”
“Còn gặp rồi?”
Tang Trĩ trầm mặc trong vài giây: “Không ạ.”
Phản ứng này của Tang Trĩ trong nháy mắt đã khiến cho Lê Bình hiểu rõ. Bà hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói: “Chích Chích à, mẹ cũng biết trong nhà cậu ấy xảy ra chuyện như vậy thì không có quan hệ gì với cậu ấy, thật sự thì Đoàn Gia Hứa cũng rất đáng thương. Có thể mẹ nói thế này có hơi ích kỉ, nhưng mà mẹ thật sự không hy vọng, con gái của mẹ và cậu ấy sẽ ở bên nhau trong đoạn thời gian này.”
“…” Trong cổ họng của Tang Trĩ như có một nổi nghẹn ngào, cô chân thành nói: “Con không hề cảm thấy vất vả, anh ấy trước nay vẫn đối xử rất tốt với con, con ở bên anh ấy cũng vô cùng vui vẻ.”
“Bây giờ con còn quá nhỏ, vả lại hai đứa bên nhau cũng chưa được bao lâu.” Lê Bình nói, “Còn con bây giờ mới chỉ học đại học, Đoàn Gia Hứa lại đi làm nhiều năm rồi. Con người và sự đời các con tiếp xúc không giống nhau, bình thường lại không có chủ đề chung, sẽ rất dễ dàng tạo ra sự khác biệt.”
“Nhưng mà…”
“Chích Chích, mẹ không muốn nói những lời này để khiến con không vui.”
“…”
Lê Bình đứng lên, lại nói: “Chỉ là mẹ không đồng ý, nhưng cũng sẽ không ngăn cản. Mẹ muốn con cân nhắc cho thật kỹ, có thể bây giờ đối với con mà nói thì những lời này thật xa xôi, dù sao bây giờ hai đứa cũng chỉ mới nói chuyện yêu đương.”
Tang Trĩ nhỏ giọng đáp: “Con sẽ cân nhắc ạ.”
“Mẹ không phải muốn con tìm được một người nhiều tiền.” Lê Bình nói, “Mẹ chỉ hy vọng, con có thể tìm được một người đối xử với con thật sự tốt, người con thích, đồng thời, cũng là người thích hợp với con.”
Tang Trĩ thật sự không hề nghĩ đến cái khả năng, Tang Vinh và Lê Bình sẽ không đồng ý.
Bọn họ luôn luôn cưng chiều cô, mặc cho trước nay cô có yêu cầu gì, chỉ cần không quá giới hạn thì hầu như họ sẽ không có ý kiến nào. Bao gồm cả chuyện năm đó cô thi vào đại học Nghi Hà, hay là chuyện nghỉ hè không về thăm nhà.
Huống hồ chi, bọn họ cũng quen Đoàn Gia Hứa.
Biết rõ tình huống trong nhà anh, cũng biết anh là người như thế nào.
Tang Trĩ không hiểu lắm về những lo lắng mà Lê Bình nói. Chẳng lẽ là vì chuyện trong nhà của anh, và điều kiện kinh tế trước mắt sao?
Nhưng cô cảm thấy đây không phải là vấn đề lớn lao gì mà.
Cũng đâu phải không có nhà thì không thể sống đâu.
Tang Trĩ cảm thấy bực bội, đứng dậy tắt đèn. Cô chui vào trong chăn, cầm lấy cái điện thoại đã bị cô hắt hủi cả buổi trời trong tối hôm nay, lại phát hiện ra Đoàn Gia Hứa đã gửi đến cho cô mấy tin nhắn liền.
Đoàn Gia Hứa: 【Mai rảnh không?】
Qua vài mấy, lại thêm một tin: 【Ngủ rồi sao?】
Lại qua mấy phút nữa: 【Bạn nhỏ vậy mà có thể ngủ kìa. [đau lòng]】
Nhìn thấy cái icon mà anh gửi đến, tâm trạng tệ hại của Tang Trĩ nháy mắt tiêu tan đi đôi chút. Cô xóa đi cái dòng tin nhắn trong khung gõ ban nãy, suy nghĩ một hồi, chui đầu vào trong chăn, mang tai nghe vào rồi gọi thẳng qua cho anh.
Đoàn Gia Hứa lập tức nhận: “Chưa ngủ sao?”
Tang Trĩ ‘dạ’, rầu rĩ không biết có nên nói với anh về chuyện ban nãy hay không.
Đoàn Gia Hứa cười khẽ nói: “Vừa nãy làm gì thế, sao lại không để ý đến người ta vậy.”
“Nói chuyện với mẹ em.” Thanh âm của Tang Trĩ cực nhỏ, tựa như đang khẽ thầm thì với anh, “Không cầm điện thoại.”
“Vậy có phải là em chuẩn bị đi ngủ rồi đúng không?” Đoàn Gia Hứa nói, “Anh cảm thấy người trẻ tuổi bây giờ đều rất hay thức đêm mà. Sao đến phiên em thì cứ như cô nhóc già thế này.”
Tang Trĩ nhíu mày: “Ngủ sớm dậy sớm, rất tốt cho cơ thể.”
Đoàn Gia Hứa nghe lời, “Ừm, biết rồi.”
Nhớ lại những lời Lê Bình vừa nói, Tang Trĩ có chút tinh thần không yên. Sau đó anh có nói gì cô cũng đều nghe không vào, bất an phụ họa theo anh.
Phát hiện ra sự bất thường của cô, Đoàn Gia Hứa nhanh chóng nói: “Có phải buồn ngủ rồi đúng không?”
Tang Trĩ lấy lại tinh thần: “A?”
“Vậy thì cứ cúp máy đi.” Đoàn Gia Hứa dịu dàng nói, “Ngày mai anh đến tìm em.”
Đồng hồ sinh học của Tang Trĩ đến nên đúng thật là có hơi buồn ngủ, vô thức thuận theo lời anh gọi: “Anh ơi, em hỏi anh một chuyện.”
Đoàn Gia Hứa sửng sốt giây lát, cười thành tiếng: “Hửm?”
“Khi em còn nhỏ,” Ngây người trong chăn khá lâu, Tang Trĩ có chút khó thở, thò đầu ra ngoài hít không khí, “Chính là lúc hai chúng ta mới quen đấy ạ, anh đối xử tốt với em như vậy, là vì sao thế ạ?”
Đoàn Gia Hứa dường như cũng không nhớ nổi: “Anh lúc đấy đối xử với em như thế nào?”
“Tốt lắm luôn ạ.” Tang Trĩ chân thành suy nghĩ, thầm thì, “Chính là, anh Tiền Phi với anh Tuấn Văn cộng lại, à, cho thêm anh em vào nữa, cũng không bằng anh đói tốt với em đâu.”
“Vậy thì có thể là khi em còn bé cũng đối xử tốt với anh như vậy?” Thanh âm của anh truyền qua ống nghe, mang theo sự mềm mại hiền lành, nửa đùa nửa thật, “Cũng có thể là vì quan hệ của chúng ta tốt đó.”
Nghĩ đến chuyện anh làm gia sư nhưng không nhận tiền, Tang Trĩ trầm mặc đi, lại ‘vâng’.
“Còn nữa,” Đoàn Gia Hứa hơi ngừng lại, nói hết câu, “Chuyện này hình như anh chưa từng nói với em thì phải, trước kia mẹ anh sinh bệnh, ba mẹ em đã cho anh mượn ba vạn.”
“…”
“Thấy rằng, ba mẹ em đều là người tốt.” Đoàn Gia Hứa tựa hồ không hề cảm thấy chuyện này khó mở lời, trong giọng nói còn mang theo ý cười thấp thoáng, “Vậy nên càng đối xử tốt với em hơn nữa.”
Kết quả Tang Trĩ vẫn không thể nào nói ra chuyện kia.
Không thể nào nói với Đoàn Gia Hứa, ba mẹ của cô không đồng ý về chuyện hai người họ ở bên nhau.
Nhưng suy nghĩ nguyên một đêm, Tang Trĩ cảm thấy thật ra đây cũng chẳng phải là vấn đề gì lớn, chỉ cần cô nói nhiều điều tốt đẹp của Đoàn Gia Hứa trước mặt Lê Bình, rồi làm nũng với Tang Vinh vài lần, vấn đề này chắc chắn có thể giải quyết được rồi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tang Vinh lại nói qua với Tang Trĩ vài câu, sau đó thì không còn đề cập đến nữa. Quả thật thì Lê Bình không hề ngăn cản, Tang Trĩ muốn ra ngoài, dù không nói rõ là đi tìm Đoàn Gia Hứa hay không, nhưng Lê Bình vẫn không can thiệp, chỉ như ngày thường dặn dò cô sớm về nhà.
Tang Trĩ càng không nói ra chuyện này ở trước mặt Đoàn Gia Hứa.
Đoàn Gia Hứa từng có nhắc qua một lần, hỏi cô có muốn anh đến nhà thăm hỏi Lê Bình và Tang Vinh không. Nhưng trước kia Lê Bình có nói như vậy, Tang Trĩ cảm thấy bây giờ không phải là thời điểm thích hợp nhất, sợ anh đến rồi biết được sẽ không vui.
Mấy ngày nghỉ cứ thế trôi qua.
Cảm thấy đi đi về về rất phiền phức, mà Tang Trĩ lại không mang theo hành lý gì đi nên cô không để Tang Diên đưa mình ra sân bay. Giữa trưa, hai người lên xe buýt gần đó đến sân bay.
Qua cửa kiểm an, đến phòng chờ máy bay ngồi đợi.
Tang Trĩ không ngủ trưa, lúc này có hơi buồn ngủ, chán nản rầu rĩ mở trò chơi đào thoát khỏi mật thất mới tải về ra chơi. Cô không rõ lắm về cách chơi của trò này, đôi khi chỉ một vòng lại chơi hơn nửa ngày trời mới qua ải.
Đoàn Gia Hứa ngồi bên cạnh nhìn cô chơi, thỉnh thoảng nói mấy câu chỉ đường cho cô.
Một vòng, phải nhờ anh nhắc nhở nhiều lần cô mới qua màn được. Sau khi chơi mấy vòng, cô đột nhiên để điện thoại xuống, không hiểu sao lại cáu gắt lên: “Không chơi nữa.”
Đoàn Gia Hứa cảm thấy buồn cười: “Sao thế?”
“Có phải là anh đã từng chơi qua rồi đúng không?” Tang Trĩ ném di động lên đùi anh, không vui nói, “Anh thế này kỳ quái lắm đó, em còn chưa chọn hoàn cảnh, anh đã biết manh mối nằm ở đâu rồi.”
Đoàn Gia Hứa cầm điện thoại di động của cô lên, cà lơ phất phơ nói: “Trò chơi này là bên công ty anh làm ra.”
“…”
Tang Trĩ không quá hiểu rõ về phương diện này, nhưng có điều ngay cả trò chơi mà anh từng làm qua cô lại không biết, cũng có hơi chút chột dạ. Cô nhìn anh, yên lặng giành di động lại, “Vậy anh đừng nhắc nữa.”
Đuôi lông mày Đoàn Gia Hứa nhếch lên, không nhiều lời nữa.
Lại qua mấy phút, Đoàn Gia Hứa lên tiếng, nhưng lần này anh không nói về vấn đề trò chơi, hững hờ nói: “Đúng rồi, ngày hôm qua anh trai em gọi điện thoại qua cho anh.”
Tang Trĩ giương mắt: “Anh ấy lại làm gì ạ?”
“Chỉ nói chín chữ.” Đoàn Gia Hứa vòng tay qua ghế mà Tang Trĩ ngồi, gằn từng chữ một nhắc lại, “Tao hủy hoại một đời em gái tao rồi.”
“…”
“Sau đó cúp luôn.”
Tang Trĩ không hiểu nổi: “Anh đừng để ý đến anh ấy.”
Đoàn Gia Hứa khẽ cười thành tiếng, cúi đầu xuống tiếp tục nhìn cô chơi trò chơi: “Trước kia em không chơi game à?”
“Không biết cách chơi.” Tang Trĩ thành thật nói, “Cũng không thấy hứng thú nữa.”
“Vậy em nói thử anh nghe xem, cái tên đối tượng yêu qua mạng kia của em,” Đoàn Gia Hứa như đang suy nghĩ, “Quen như thế nào?”
“…”
“Tuổi đó của em, phỏng chừng là,” Nói đến đây, Đoàn Gia Hứa quay đầu nhìn cô, cười như không cười nói, “Đối tượng kết hôn trong game?”
Tang Trĩ còn chưa từng tưởng tượng thử xem cô quen biết cái người ảo kia như thế nào, chỉ có thể ậm ờ nói: “Vâng.”
Đoàn Gia Hứa: “Trò chơi gì?”
“…”
Cái sự kiên nhẫn này của anh, cái căn bệnh lúc nào cũng muốn truy hỏi tận tình nguồn gốc câu chuyện này của anh, có thể thay đổi được không vậy?”
Tang Trĩ miễn cưỡng nói ra một trò chơi mà mình đã từng chơi: “Đảo phiêu lưu.”
Đoàn Gia Hứa nhàn nhạt nói: “Ồ.”
Lại trầm mặc.
Tang Trĩ tiếp tục chơi game trên điện thoại, không bao lâu sau liền nghe thấy tiếng loa phát thanh.
Cùng lúc đó, Đoàn Gia Hứa ngồi bên cạnh lại phun ra hai chữ: “Ngày nào—–”
Tang Trĩ đứng lên, nhìn anh: “Hả?”
Đôi lông mi đen dài của Đoàn Gia Hứa nâng lên, đôi mắt đào hoa đối diện cô. Khóe môi anh cũng nhếch lên, đổi sang dáng vẻ không đứng đắn, nói hết câu: “Lên đó ly hôn đi.”
“…”