Tang Trĩ lặng thinh trong mấy giây: “Ngay cả tài khoản em còn không nhớ nữa là.”
Đoàn Gia Hứa cũng đứng dậy theo cô, cầm lấy hành lý bên cạnh lên. Nghe cô nói thế, đuôi lông mày hơi nhếch, trầm ngâm một hồi mới dịu dàng chầm chậm thốt lên một câu: “Vậy em cố nhớ lại đi.”
“…”
Nói rồi Đoàn Gia Hứa nắm tay cô đi về phía hàng người đang xếp hàng lên máy bay.
Thật sự mà nói thì Tang Trĩ không chơi nhiều về cái trò này lắm. Năm cấp hai bị Ân Chân Như giật dây rủ nhau đi đăng ký tài khoản, sau khi chơi được mấy lần, cảm thấy không thú vị gì mấy liền gỡ cài đặt nó luôn.
Ngay cả cách thức và quy tắc đều không có ý định tìm tòi.
Tang Trĩ ngẩng đầu nhìn thoáng qua anh, rồi nhanh chóng cúi đầu xuống vờ như mình không nghe thấy gì cả.
Đoàn Gia Hứa lấy hai cái vé máy bay trong túi mình ra, nhắc nhở cô: “Nghe thấy rồi chứ?”
Giọng điệu của Tang Trĩ rõ ràng chỉ là nói cho có: “Vâng.”
Đoàn Gia Hứa đưa vé máy bay cho cô, tựa như một miếng cao da chó khó nhả, tiếp tục nói: “Ly hôn xong thì gửi qua cho bạn trai em, để chứng minh.”
“…” Da đầu Tang Trĩ tê rần, trong nháy mắt phải thay đổi giọng: “Em thật sự nhớ không nổi tài khoản mà.”
Nghe vậy, mí mắt Đoàn Gia Hứa nâng lên, nhìn chằm chằm cô một hồi thật lâu, không nặng không nhẹ ‘ồ’.
“Anh sao vậy.” Tang Trĩ không biết có phải anh vì chuyện này mà không vui hay không nữa, nhỏ giọng nói, “Ngay cả tài khoản em cũng không nhớ rõ, nói thật là em hoàn toàn không còn để ý đến người kia một chút nào nữa.”
“…”
“Bạn nhỏ này,” Đoàn Gia Hứa gọi cô, giọng điệu không chút gợn sóng, “Trùng hôn là phạm pháp.”
Hai người đi vào khu vực đăng ký.
Tang Trĩ chớp chớp mắt, cảm thấy câu nói này của anh thật có hơi ngốc nghếch, nhưng mà dáng vẻ thế này của anh lại rất đáng yêu. Cô giơ tay lên, chọc chọc vào khóe môi đang mím chặt của anh, cười tủm tỉm: “Nào có trùng hôn đâu?”
Đoàn Gia Hứa lườm cô: “Lúc ấy mới bao lớn?”
“Gì cơ ạ?”
“Quen trên mạng đó.”
“…” Tang Trĩ lầm bầm, “Không nhớ nữa.”
Đoàn Gia Hứa lần đầu tiên tính toán đến thời gian lên mạng của cô, tựa như đang tự hỏi một chuyện cực kỳ trọng đại vậy: “Lần đầu tiên nghe nhắc đến là lúc đến dạy kèm cho em, nghe anh hai em nói. Lúc đó là,…kỳ nghỉ đông của năm ba đại học, cũng chính là học kỳ hai năm lớp sáu của em vừa kết thúc…”
Tang Trĩ bóp lấy khuôn mặt của anh, cắt ngang lời anh: “Đừng nói nữa mà.”
“Học kỳ hai năm lớp mười bay đến Nghi Hà,” Đoàn Gia Hứa lại không bị ảnh hưởng, chầm chậm nói, “Nói vậy thì hóa ra, tên người yêu qua mạng này còn kéo dài những hai năm.”
“…”
“Hai năm.” Cắn răng nói hai từ này, Đoàn Gia Hứa còn lặp lại lần nữa, khóe miệng không mặn không nhạt cong lên, vừa dịu dàng lại bình tĩnh cười lên, “Giỏi lắm.”
“…”
Hai người tìm đến vị trí của mình.
Tang Trĩ ngồi ở ghế gần sát cửa sổ, vừa cài dây an toàn vào vừa ngước mắt nhìn Đoàn Gia Hứa đặt hành lý lên trên kệ đựng hành lý. Cô rũ mi, nghĩ đến những lời mà Đoàn Gia Hứa nói ban nãy lúc ngồi ở phòng chờ máy bay, liền nhắn một tin trên wechat qua cho Tang Diên: 【Anh hai, hôm qua anh gọi điện thoại cho Đoàn Gia Hứa làm gì vậy?】
Sau khi gửi đi, Tang Trĩ không chờ anh ấy trả lời mà tắt điện thoại ngay.
Đồng thời Đoàn Gia Hứa cũng cất xong hành lý, ngồi xuống bên cạnh cô. Đôi mắt anh cụp xuống, không chủ động trò chuyện cùng cô, kề sát lại gần kiểm tra dây an toàn của cô xong thì dời mắt đi ngay, an tĩnh ngồi ở bên cạnh.
Không hề giống như những lúc bình thường, sẽ động một chút là đùa giỡn với cô mấy câu, trêu chọc cô mãi.
Tang Trĩ cảm thấy loại cảm giác này thật sự thần kỳ lắm.
Những cảm xúc không thoải mái dâng lên trong lòng anh đều vì một người vốn không hề tồn tại, hoặc là nói, thật ra chính là bản thân anh, nhưng anh vậy mà lại không biết một chút gì.
Tang Trĩ chưa từng nhìn thấy dáng vẻ anh ghen, vậy nên phản ứng này của anh khiến cô cảm thấy vừa mới lạ nhưng cũng rất vui vẻ. Đôi mắt của cô cong lên thành vành trăng khuyết xinh đẹp, ngón tay móc lấy ngón tay của anh, dỗ dành anh.
Đoàn Gia Hứa dựa lưng vào ghế ngồi, mí mắt chầm chậm nâng lên. Không bao lâu sau, lòng bàn tay anh đóng lại, nắm lấy hai ngón tay cô, hờ hững đùa nghịch.
“Mặc dù là hai năm,” Tang Trĩ chớp chớp mắt, thuận theo dòng thời gian trôi qua bắt đầu nói dối, “Nhưng em chưa từng nói chuyện trực tiếp với anh ấy mà, chỉ là thỉnh thoảng lên mạng, vào trò chơi chơi game thì mới nói đôi ba câu thôi.”
Đoàn Gia Hứa không lên tiếng.
Tang Trĩ còn cường điệu: “Vậy nên em cũng không có tình cảm mặn mà gì.”
“Không sao cả,” Đoàn Gia Hứa rõ ràng rất không tin lời cô, cười nhạt nói, “Cô gái nhỏ hẹn hò mấy lần cũng không có gì là không đúng cả.”
“…”
Trong tích tắc này Tang Trĩ bỗng nhiên nhớ đến lần đầu tiên cô đặt chân đến Nghi Hà, dáng vẻ khi cô khóc một buổi trời ở sân bay.
Quả thật đúng là không hề giống ‘không có tình cảm mặn mà’ như lời cô nói.
Cô trầm mặc, trong đầu cố gắng vơ vét hết mọi lý do, nhanh chóng mở miệng, “Đúng là vậy, trước kia em khóc thảm như vậy, thật ra không phải là vì cái người quen qua mạng kia ghét bỏ gì em.”
Đoàn Gia Hứa: “Hử?”
“Ánh sáng chết(),” Nói đến đây, Tang Trĩ nhìn về phía anh, “Anh có từng nghe đến cụm từ này chưa?”
()Khi bạn nhìn thấy loại ánh sáng này, bạn sẽ chết. Nó thường được sử dụng để mô tả sự mong manh của sức sống, sức đề kháng kém và sự phụ thuộc mạnh mẽ vào môi trường. Một số thứ tồn tại một cách đẹp đẽ trong tưởng tượng, văn học, hoặc các tác phẩm điện ảnh và truyền hình nhưng trở nên dễ bị xấu xí khi chúng thực sự được đặt trong môi trường thực. Tất cả vẻ đẹp đã biến mất, và khoảng cách giữa thực tế và lý tưởng là rất lớn. Nó được sử dụng để mô tả hẹn hò trực tuyến. (Baike.Baidu) Nói đơn giản thì cụm từ này chỉ ra sự thất vọng khi nhìn thấy người quạn qua mạng không được xinh đẹp như trên thế giới ảo.
“Ừm, thế thì sao?”
“Lý do mà em khóc thật ra là,” Biểu cảm của Tang Trĩ cực kỳ nghiêm túc, chân thành nói, “Tên người yêu qua mạng này, thật sự quá xấu xí luôn.”
“…”
Trước mặt cái người trong cuộc nhưng lại không biết rõ tình hình này, Tang Trĩ đành tiếp tục chém gió.
“Vừa già lại vừa xấu.”
Thật ra thì Đoàn Gia Hứa không có tức giận gì, mặc dù trước đó có hơi ghen tị, nhưng từ nãy đến giờ hầu như chỉ là trêu đùa với cô mà thôi.
Thấy cô vì muốn dỗ dành anh, không thèm để tâm đến cái người cô từng thích trong thuở niên thiếu nọ, gièm pha đến độ không hề chột dạ. Về tình về lý thì làm như thế này đúng là không tốt thật, nhưng mà tâm tình của Đoàn Gia Hứa vẫn bởi vì vậy mà trong chớp mắt liền trở nên vô cùng vô cùng vui vẻ.
Khuôn mặt Đoàn Gia Hứa rạng rỡ, ghé sát vào bên tai cô, hỏi: “Thật sự xấu đến vậy sao?”
Tang Trĩ gật đầu.
“Xấu đến nổi khiến cho Chích Chích nhà ta khóc đến thế kia cơ à?”
“…Vâng.”
“Vậy thì nhìn anh nhiều vào,” Đoàn Gia Hứa vuốt ve đầu cô, ngâm nga dài giọng nói, “Nhất định sẽ để Chích Chích cười mà không khóc đâu.”
Vào lúc này, Tang Trĩ lần đầu tiên có một loại xúc động nghiền ép trí thông minh của anh. Cô mấp máy môi, đường cong trên khóe môi dần thu liễm lại, vừa như nghe không hiểu ý của anh, nghiêm túc hỏi: “Vì sao chứ?”
Đoàn Gia Hứa còn lặp lại thêm một lần nữa: “Nhìn anh.”
Tang Trĩ ngoan ngoãn dời mắt qua, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh.
Một giây sau, Đoàn Gia Hứa cười rộ lên, nhéo nhéo một bên má lúm đồng tiền của cô.
“Nhìn xem, thế này không phải là cười sao.”
Sau mấy tiếng, máy bay cũng đáp xuống sân bay Nghi Hà.
Tang Trĩ mở điện thoại ra nhìn, phát hiện Tang Diên vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô. Cô cũng không quá quan tâm đến chuyện này nữa, cùng Đoàn Gia Hứa lên xe buýt của sân bay, sau đó chuyển sang tàu điện ngầm, ngồi chuyến về lại trường đại học Nghi Hà.
Vào kỳ nghỉ này, trong phòng chỉ có mỗi Ngu Tâm là ở lại, ba người khác đều về nhà. Tang Trĩ về sớm nhất, trong phòng có mình Ngu Tâm, hai người kia vẫn chưa quay lại.
Tang Trĩ chào hỏi Ngu Tâm, sau đó mở túi sách lấy đồ đạc ra ngoài dọn lại.
Ngu Tâm đang xem phim, sẵn tiện trò chuyện phiếm đôi ba câu với cô: “Sớm biết thế này thì mình cũng về luôn cho rồi, cả tuần này ở phòng một mình thật sự nhàm chán. Cả kỳ nghỉ hè cậu đã sống sót như thế nào vậy hả?”
“Thì vì mệt mỏi quá đó,” Tang Trĩ dùng mu bàn tay lau đi mồ hôi lấm tấm trên trán, trả lời,“Mỗi ngày sau khi tam làm về, trừ lên giường ra thì chẳng còn muốn làm gì nữa, thậm chí ngay cả thời gian để buồn ngủ còn chẳng có.”
Ngu Tâm: “Cậu thế này khiến cho mình sợ hãi thực tập rồi đó.”
Tang Trĩ ngồi lên chỗ của mình, lấy điện thoại ra nhìn: “Thật ra thì cũng vẫn ổn, chỉ là lúc đầu còn chưa quen nên mới vậy, sau này sẽ tốt hơn.”
Đoàn Gia Hứa không nhắn tin cho cô, ngược lại Tang Diên thế mà trả lời cô.
Vẫn là một cái tin nhắn thoại như trước.
Tang Trĩ nhấn mở.
Tang Diên: “Không muốn nói, lười phải nói, không rảnh rỗi gì đâu.”
Tang Trĩ ngây người: 【Không nói?】
Một lát sau Tang Diên lại gửi đến một cái tin nhắn thoại khác: “Biết rồi, là Đoàn Gia Hứa theo đuổi em.”
“…”
Có phải cô và anh ấy không bắt cùng một tần sóng không vậy?
Tang Diên đã bảo là không nói chuyện gì, vậy thì chắc hẳn là cũng không có gì quá nghiêm trọng rồi.
Tang Trĩ không trả lời anh ấy nữa, trực tiếp quẳng vấn đề này ra sau đầu.
Sau một kỳ nghỉ dài, Đoàn Gia Hứa lại quay về công ty bắt đầu xử lý những công việc tồn đọng trước đó, cả một khoảng thời gian dài chỉ chìm trong tăng ca liên tục.
Trừ lúc lên lớp thì Tang Trĩ vẫn tiếp tục chuẩn bị cho cuộc thi tranh tài kia.
Vì mỗi người đều có chuyện riêng nên số lần gặp nhau của họ giảm hẳn, thỉnh thoảng mới ra ngoài ăn cơm, cũng chỉ đến cuối tuần mới bớt ra được thời gian dài để ở cùng nhau.
Chờ đến khi Đoàn Gia Hứa rảnh rỗi anh sẽ theo cô lên lớp, hoặc cùng cô tham gia các cuộc hội họp xã đoàn. Anh luôn làm bộ mình là sinh viên của trường khác đến, cứ vậy chào hỏi bạn bè của Tang Trĩ.
Những khi ít tiết, Tang Trĩ sẽ đến quán café dưới lầu công ty Đoàn Gia Hứa chờ anh tan làm.
Không biết trùng hợp hay đối phương cố tình mà mấy lần rồi Tang Trĩ gặp phải Khương Dĩnh ở mấy chỗ gần đó. Nhưng hình như cô ta chỉ đi ngang qua, không đến bắt chuyện với Tang Trĩ, dần dà về sau số lần gặp mặt cũng ít ỏi hơn hẳn.
Thời gian lâu dần, số lần Tang Trĩ đến quán café này chờ Đoàn Gia Hứa ngày một nhiều hơn, nên khả năng tính toán thời gian của Tang Trĩ cũng cực chuẩn xác, có kh vừa uống xong café, nhấc mắt lên đã có thể nhìn thấy anh vừa ở cổng ngoài công ty rồi.
Bình thường bọn họ sẽ đến gần đại học Nghi Hà, tùy ý tìm một quán ăn giải quyết cơm tối.
Thỉnh thoảng cùng nhau đi dạo ven đường sẽ mua đồ ăn ở mấy cái quán đường phố nhỏ, rồi thừa lúc Tang Trĩ không chú ý Đoàn Gia Hứa liền cắn mấy miếng đồ ăn của cô, cuối cùng thì vừa cười vừa dỗ dành Tang Trĩ.
Đôi khi ở một số thời khắc nào đó, Đoàn Gia Hứa cảm thấy dường như mình đang quay về mấy năm trước, lúc mà anh còn đang là sinh viên.
Nhưng không giống quá khứ, trong cuộc sống chỉ có kiếm tiền và học tập, cùng với cái áp lực ùn ùn kéo đến. Không cần mỗi ngày đều bận tâm suy nghĩ xem số tiền đóng học phí và sinh hoạt phải giải quyết như thế nào, không cần nghĩ đến cách hai ngàn cây số, phí an dưỡng của người ba đang nằm liệt trên giường kia phải chi trả như thế nào.
Không cần sống như vậy, thời gian trôi qua nhanh đến thở không nổi.
Tốt nghiệp lâu như vậy, Đoàn Gia Hứa sớm đã quên đi cảm giác khi còn là một học sinh hay sinh viên nó thế nào. Nhưng không hiểu sao vào lúc này, tựa như mới chính là bình thường, mới là cuộc sống đại học mà lòng người mong đợi.
Thời gian ngày từng ngày trôi qua.
Từ mùa hạ chuyển sang thu, lại vào đông.
Cuối tháng mười hai, nghe theo thầy hướng dẫn đề nghị, Tang Trĩ gửi bản phát thảo hoàn chỉnh đến hộp thư của thầy. Cô duỗi thẳng lưng, thở hắt ra một hơi sau đó cùng ba người bạn cùng phòng ra khỏi trường ăn cơm.
Hôm nay Đoàn Gia Hứa phải tăng ca, Tang Trĩ không quấy rầy anh mà chỉ gửi cho anh định vị của mình.
Mấy người khác đều không dẫn bạn trai theo, nên cũng xem như là buổi liên hoan trong ký túc xá. Tám nhảm mấy chủ đề nào là bạn trai, nào là mấy chuyện trong lớp hay trong khoa mình, rồi lại đến các diễn viên minh tinh nổi tiếng dạo gần đây.
Tang Trĩ cảm thấy những chuyện mà các cô ấy nói đều thật thú vị nên chăm chú lắng nghe.
Qua một lúc lâu, sau khi Tang Trĩ cơm nước xong xuôi thì điện thoại đặt trên bàn đột nhiên sáng lên. Cô nhìn qua, là tin nhắn của Lê Bình, hỏi cô nghỉ đông khi nào sẽ về.
Tang Trĩ cầm điện thoại lên, nói đại khái một ngày.
Đầu bên kia trả lời ‘được’.
Tang Trĩ nghĩ nghĩ, cũng tùy tiện nói với bà những chuyện dạo gần đây cô trải qua.
Ngu Tâm ngồi bên cạnh nhìn thấy cử động của cô, cười hì hì sát lại gần: “Lại trò chuyện với anh trai Đoàn nhà cậu đấy à?”
Tang Trĩ lắc đầu: “Với mẹ mình.”
Uông Nhược Lan cũng hỏi: “Là vì ba mẹ cậu không đồng ý chuyện cậu và Đoàn Gia Hứa hẹn hò sao?”
Mỗi đêm Tang Trĩ thường xuyên gọi điện thoại nói chuyện với Lê Bình, cũng sẽ hay kể mấy chuyện mà cô trải qua ở bên đây, nhân tiện còn nói thêm mấy chuyện về Đoàn Gia Hứa nữa.
Vậy nên lúc các bạn cùng phòng hỏi thì Tang Trĩ cũng có đề cập qua với bọn họ một lần về chuyện này, nhưng không nói cụ thể nguyên nhân, chỉ tùy tiện nói là chênh lệch tuổi tác quá lớn nên ba mẹ không đồng ý.
“Không phải,” Tang Trĩ nói, “Mẹ mình hỏi khi nào thì mình về.”
“Mình thấy là cậu cũng không nên quá để tâm đến vấn đề này đâu.” Uông Nhược Lan lại nói tiếp chủ đề ban nãy, “Dù sao thì bây giờ cậu cũng chỉ mới năm hai, lúc này nói nhiều như vậy thì có tác dụng gì cơ chứ, cũng có phải là muốn kết hôn luôn đâu. Vả lại cậu ở Nghi Hà, nếu như bọn họ thật sự không thích, thì cách xa như vậy cậu cứ giấu giấu diếm diếm là được rồi.”
Tang Trĩ ‘a’ thành tiếng, rất chân thành nói: “Dù cách xa đến chừng nào, mình vẫn muốn nói với họ chuyện của mình ở đây, nếu không họ sẽ cảm thấy không an tâm. Vả lại, giấu cũng vô dụng thôi à…”
Cô khựng người vài giây, liếm liếm môi: “Sau này mình nhất định sẽ kết hôn với anh ấy đấy nhé.”
Ngu Tâm cười: “Chuyện này lâu lắm đó.”
Uông Nhược Lan chống cằm, thở dài một hơi: “Đúng đó, mình cũng cảm thấy sẽ lâu lắm, còn có nhiều tác nhân khác ảnh hưởng nữa mà.”
“…” Tang Trĩ sửng sờ, thầm nói, “Vậy thì yêu đương, không phải là để đi đến kết hôn sao?”
“Cũng đúng, nhưng cũng có thể chỉ đơn giản là hẹn hò thôi.” Ngu Tâm tự nhủ, “Mình cứ cảm thấy mình và người bạn trai bây giờ của mình chắc chẳng thể ở bên nhau mãi mãi được. Trước kia mình nhàm chán cũng từng đề cập qua anh ấy, sau khi tốt nghiệp mình muốn về quê, hỏi anh ấy có bằng lòng đi theo mình không, thế nhưng anh ấy lại im lặng.”
Ninh Vi: “Chuyện này thì cùng nhau thảo luận là được mà.”
“Chỉ là cảm thấy có nhiều thứ không xác định được, cũng không cân nhắc được nhiều như vậy, cứ như bây giờ là tốt rồi.” Uông Nhược Lan rút một tờ khăn giấy ra lau miệng, nói: “Nếu không thì chẳng phải sẽ rất mệt mỏi sao.”
Bốn người trò chuyện một hồi.
Lúc chuẩn bị cùng nhau về ký túc xá thì Đoàn Gia Hứa dựa theo định vị cô gửi chạy đến, bấy giờ đang đứng bên ngoài cửa quán đợi cô. Tang Trĩ chớp chớp mắt, nói tạm biệt với bạn cùng phòng rồi đi đến trước mặt anh.
Ngửi được mùi hương trên người cô, Đoàn Gia Hứa nhíu mày: “Lại uống rượu à?”
Tang Trĩ nghiêm trang nói: “Chỉ chút xíu thôi.”
“Nhỏ quỷ rượu.” Đoàn Gia Hứa thay cô chỉnh lại khăn quàng cổ, khẽ nói, “Sao lại uống rượu thế này?”
“Vì gọi một chai lớn ra, em mà không uống sẽ không hết.” Tang Trĩ nắm chặt lấy áo khoác của anh, chẩn thận nói từng chút một, “Vậy thì sẽ rất lãng phí. Hơn nữa, bạn cùng phòng em đều uống cả, em không uống sẽ rất kỳ lạ, nên em uống một chút xíu thôi.”
Đoán được cô đang nghĩ gì, Đoàn Gia Hứa buồn cười nói: “Không phải là định dạy bảo em đâu.”
Tang Trĩ được anh nắm tay đi về phía trước.
Trầm mặc thật lâu. Trong lòng cô vẫn còn đang suy nghĩ về cái chủ đề trên bàn cơm ban nãy, đột nhiên thốt lên một câu: “Đoàn Gia Hứa, còn ba tháng nữa em sẽ hai mươi tuổi.”
Đoàn Gia Hứa nghiêng đầu nhìn cô: “Hử?”
Tang Trĩ không nói nữa: “Không có gì.”
Đoàn Gia Hứa dừng chân, khom lưng xuống đối mặt với cô. Nhìn chằm chằm gương mặt vì uống rượu mà trở nên đỏ bừng của cô, khóe mắt anh khẽ cong lên, cười khẽ thành tiếng: “Sao lại không nói thêm gì nữa thế, nói cho hết câu nào.”
Tang Trĩ: “Thật sự không có gì.”
“Nói cho hết.”
“Em không nói đó.”
Đoàn Gia Hứa yên lặng một lúc, bày ra dáng vẻ mình đang lắng nghe, sau đó đột nhiên cúi đầu xuống nhẹ hôn lên chóp mũi của cô: “Được, anh đồng ý.”
“…” Tang Trĩ nói, “Em đã nói gì mà anh đồng ý.”
“Hử? Anh hiểu lầm sao?”
Tang Trĩ gật đầu, bẻ ngón tay tính toán: “Em chỉ muốn nói với anh, còn ba tháng nữa là em vừa hai mươi, mà hai mươi chính là độ tuổi đẹp nhất của đời người.”
Nhìn dáng vẻ đần độn của cô, Đoàn Gia Hứa không nhịn được cười rộ lên: “Vậy rồi sao nữa?”
“Rồi thì, anh còn bốn tháng là hai mươi bảy——”
“…”
Tang Trĩ ợ rượu, cảm thấy thật ưu việt: “Anh thật là già.”
Tác giả có lời muốn nói: “Thật sự xin lỗi nhé, hôm nay có chương hơi muộn.”