Nghe vậy, Tang Trĩ thoáng hoàn hồn, giương mắt lên, tầm nhìn đối diện với đôi môi nhiễm ánh nước của anh. Cô trầm mặc hai giây, đột nhiên chen chân vào giữa đá đá anh, trong giọng nói mang theo sự buồn bực dễ nhận thấy: “Anh suốt ngày cứ…”
Cô khựng lại, cũng đâu thể không biết xấu hổ nói hết mấy từ còn lại.
Đoàn Gia Hứa lập tức bắt lấy mắt cá chân cô, đầu ngón tay cọ cọ trên làn da, lực không mạnh không nhẹ. Anh hạ cằm, đột nhiên cười rộ lên: “Anh thế nào hử?”
Tang Trĩ đẩy anh ra, nhảy xuống khỏi bồn rửa: “Anh ra ngoài đi, em muốn nấu chè trôi nước.”
Sau đó, cô cầm lấy cái túi bánh bên cạnh.
Không đợi Tang Trĩ có bước kế tiếp, Đoàn Gia Hứa đã nhanh chóng cầm lấy cái túi trong tay cô lại. Anh vẫn đang cười, bả vai khẽ rung động, phát ra từng trận cười vụn nhỏ, trầm khàn lại gợi cảm.
Tang Trĩ nhìn anh, nhỏ giọng hỏi: “Anh cười gì chứ.”
Đoàn Gia Hứa cho hết số chè trôi nước trong bị vào nồi nước đang sôi, giọng nói nhiễm ý cười nồng đậm, ôn tồn nhã nhặn nói: “Không bằng lòng thì anh sẽ cân nhắc lại. Đừng tức giận.”
“…”
Không phải không bằng lòng thì thôi sao.
Cái gì mà anh sẽ cân nhắc lại chứ.
Còn dùng cái chất giọng lich sự văn minh như vậy để nói nữa.
Tang Trĩ thật sự cạn lời với anh. Nhưng cô nào có tức giận gì đâu, mấp máy môi muốn nói.
Cô cầm cái muỗng canh đưa cho anh, vừa gợi chủ đề: “Anh muốn ăn không? Mai anh đi chuyến bay sớm như vậy, ăn cái này sẽ không tốt cho hệ tiêu hóa, em nghĩ anh nên đi ngủ sớm một chút, vậy nên không có ý định sẽ nấu thêm phần của anh.”
“Lên máy bay rồi ngủ.” Đoàn Gia Hứa thản nhiên nói, “Bây giờ mà ngủ thì rất lãng phí thời gian.”
“…”
Tang Trĩ không biết bản thân có vấn đề, hay vấn đề nằm ở anh. Bây giờ chỉ cần anh tùy tiện nói một câu gì đó cô đều có thể hiểu sai ý, vô thức xuyên tạc nó thành cái phương diện nào kia.
Cô lại nhìn anh, không nói gì.
Chè trôi nước cho vào trong nồi nước sôi, bây giờ đang sôi lên ùng ục. Đoàn Gia Hứa cho đường vào, treo cái thìa canh ở một bên.
Anh rút một tờ khăn giấy lau tay, lại nhìn chằm chằm vào Tang Trĩ. Sau đó đột nhiên cúi người, hai tay chống ở hai bên cô, vây cô giữa mình và bồn rửa.
“Phải đợi.” Đoàn Gia Hứa hôn lên cằm cô một cái, “Nên hôn thêm một lát nữa vậy.”
Sau khi nấu xong, Tang Trĩ cầm lấy chén chè mà Đoàn Gia Hứa múc cho cô, quay lại ghế sa-lon ngồi, vừa xem TV vừa ăn chè trôi nước. Không bao lâu sau Đoàn Gia Hứa cũng cầm một cái chén đi đến.
Tang Trĩ hỏi anh: “Anh đã thu dọn xong hành lý chưa?”
Đoàn Gia Hứa: “Vẫn chưa, lát sẽ xếp.”
“Nhớ mang theo nhiều quần áo vào nhé, nhưng không cần phải mang đồ quá dày đâu, bên đó không lạnh như ở đây.” Tang Trĩ nói, “Sau này nhớ phải dự trữ đồ ăn trong tủ lạnh, đừng có mà mỗi ngày đều đi ra ngoài ăn.”
Đoàn Gia Hứa khẽ ‘ừm’.
Tang Trĩ còn bổ sung: “Em mà rảnh sẽ quay về tìm anh.”
Đoàn Gia Hứa nhấc mí mắt, khóe môi nhẹ cong lên, không đáp lời cô.
“Nhưng nếu như anh muốn ở lại bên kia,” Tang Trĩ đột nhiên nhớ đến chuyện này, chủ động hỏi, “Vậy căn phòng này có muốn bán đi không? Chứ đóng tiền thuê nhà lại không ai ở, để cũng lãng phí.”
“Trước không bán.” Đoàn Gia Hứa lười nhát nói, “Về lại đây cũng cần chỗ ở mà. Vả lại gần đây trời chuyển lạnh, ký túc xá của em không phải điều hòa không ổn sao? Khó chịu thì chuyển đến đây ở vài ngày.”
“…”
“Sợ ở một mình thì cũng có thể dẫn bạn bè đến.”
Tang Trĩ cắn miếng bánh trôi nước, gật đầu.
“Có chuyện gì thì phải nói với anh, ngày thường đừng về ký túc xá quá muộn, nhớ chú ý sự an toàn của bản thân. Còn nữa, lúc ra ngoài chơi thì hạn chế uống rượu, cũng đừng uống những những thứ mà người khác đã chạm qua.” Đoàn Gia Hứa hết ngẫm rồi lại nghĩ, bắt đầu dặn dò, “Mỗi ngày sau khi về ký túc xá đều phải gọi video báo cho anh.”
“Vâng.”
“Rồi còn có ai muốn xin phương thức liên lạc của em.” Đoàn Gia Hứa yên lặng vài giây, dịu dàng cho một cái đề xuất, “Em có thể lấy số điện thoại của anh cho tên đó.”
“…”
“Anh biết, cô gái nhỏ bây giờ đều thích những chàng trai trẻ tuổi có tinh lực.” Đoàn Gia Hứa thờ ơ tản mạn tiếp tục nói, “Nhưng mà trinh trắng của anh đã bị em cầm đi rồi, không thể đá anh sang một bên, thế này không phù hợp đâu.”
“…” Tang Trĩ nhịn không được phải phản bác, “Anh đừng có mà nói hươu nói vượn nữa.”
“Không phải là vì tuổi lớn nên nội tâm không chắc chắn sao.”
“Vậy thì anh về đến Nam Vu, chuyện gì cũng phải báo cáo lại với em một tiếng.” Tang Trĩ thầm thì, “Có nói chuyện với con gái dù chỉ một câu thôi, hay đụng phải dù chỉ là cánh tay của con trai, cũng đều phải nói cho em.”
“Được chứ.
“Anh ít đi trêu ghẹo người khác đi.” Tang Trĩ nói, “Nam cũng không được nốt.”
“…” Đoàn Gia Hứa xém chút nữa là bị sặc, “Anh trêu chọc thằng nào hả?”
“Anh Tiền Phi đó, còn cả anh hai em nữa, trước kia ngay cả anh Tuấn Văn ở Nam Vu, anh hầu như đều…” Ánh mắt Tang Trĩ dời đến bên người anh, nuốt hết mấy lời còn lại về bụng, “Thôi quên đi.”
Không tính toán nợ cũ nữa.
Nghĩ lại nghĩ, Tang Trĩ còn chêm thêm câu nữa, giọng điệu có hơi cổ quái: “Em nói với các bạn cùng phòng về chuyện của chúng ta, bọn họ còn nói là anh muốn cua anh hai em nữa đó.”
Mi tâm Đoàn Gia Hứa giật nảy mấy cái.
Vừa lúc cũng ăn xong viên chè trôi nước cuối cùng, Tang Trĩ đứng dậy tiện thể cầm luôn cái chén của anh. Cô vừa đi vào phòng bếp vừa nhắc nhở: “Mười giờ rồi, anh mau đi thu dọn đồ đạc sau đó đi ngủ đi.”
Làm như không nghe thấy, Đoàn Gia Hứa còn đi theo sau cô vào phòng bếp.
Tang Trĩ mở vòi nước rửa chén.
Một giây sau, Đoàn Gia Hứa sát lại nhận lấy cái chén trong tay cô, kéo cô vào trong lồng ngực. Anh rửa chén, động tác chậm chạp, cánh tay kiểu gì cũng sẽ vô tình hoặc cố ý cọ cọ người cô.
Thân thể dán lấy thân thể cô, rửa bát thôi mà cứ như là .
Tang Trĩ liếm liếm môi: “Anh rửa đi, em về phòng…”
Chỉ hai cái chén, Đoàn Gia Hứa nhanh chóng rửa xong úp lên kệ. Anh vẩy vẩy tay, hơi thở ấm áp phả vào bên tai cô, lại là giọng điệu quen thuộc, tựa như họa thủy.
“Thật sự không muốn?”
“…”
Tang Trĩ không hiểu tại sao mọi chuyện lại diễn biến theo hướng này rồi.
Đợi đến khi cô lấy lại được tinh thần thì mơ màng kịp phản ứng ra, hình như cô lại bị cái tên già này quyến rũ nữa rồi.
Cái tên chó già này.
Sao lại,
Cứ mãi,
Không có giới hạn thế.
Ánh đèn nhà bếp sáng tỏ, bên tai yên ắng tĩnh mịch, chỉ còn lại tiếng thở dốc của người đàn ông trước mặt. Kèm theo là sự lạnh lẽo từ sàn đá cẩm thạch, cùng với hình dáng thân thể của anh chênh lệch rất rõ ràng.
Xúc cảm tinh tế lại tỉ mỉ không cách nào xem nhẹ được.
Anh chạm vào cô.
Vào khoảnh khắc sống còn, anh ôm cô, đi về phía phòng ngủ.
Một đêm kiều diễm.
Đồng thời khi toàn bộ giác quan đều bị chiếm cứ, Tang Trĩ nghe được tiếng nỉ non nhè nhẹ của Đoàn Gia Hứa.
“Không muốn xa em chút nào.”
Đầu óc cô trống rỗng, lại vô thức ôm chặt anh hơn. Sau đó, còn nghe thấy anh bổ sung thêm một câu.
“Phải luôn nhớ đến anh.”
Vé máy bay của Đoàn Gia Hứa là bảy giờ rưỡi ngày hôm sau.
Rạng sáng năm giờ, Đoàn Gia Hứa rời giường. Anh hôn nhẹ lên trán Tang Trĩ một cái, sau đó rón ra rón rén đi thu dọn đồ đạc.
Thấy thời gian cách không còn xa lắm.
Đoàn Gia Hứa quay lại phòng Tang Trĩ, ngồi bên mép giường, cúi đầu thấp xuống nhìn cô chuyên chú. Anh nâng tay sờ sờ mặt cô, nhỏ giọng nói: “Bạn nhỏ, anh phải đi rồi.”
Nghe anh nói thế, trong tích tắc Tang Trĩ mở bừng hai mắt ra, dáng vẻ còn nhập nhèm. Cô ngồi dậy, nhìn thấy anh ăn bận chỉnh tề ngồi đó, lúng ta lúng túng nói: “Mấy giờ rồi ạ?”
“Năm rưỡi,” Đoàn Gia Hứa cười. “Ngủ tiếp đi, chỉ báo với em thôi. Sau khi tỉnh dậy nhớ phải ra ngoài ăn gì đó, anh không kịp chuẩn bị cho em.”
Tang Trĩ mờ mịt: “Anh phải đi rồi sao?”
Đoàn Gia Hứa: “Ừm.”
Tang Trĩ muốn đứng dậy: “Em tiễn anh.”
“Tiễn gì mà tiễn.” Đoàn Gia Hứa nói, “Xa như vậy, một lát em lại phải về một mình, anh ở trên máy bay càng lo lắng. Ngoài trời lạnh lẽo, ngủ thêm đi nào.”
“…” Tang Trĩ nhìn anh chằm chằm, tựa như một chú chó nhỏ chui vào trong lồng ngực anh, rầu rĩ nói, “Em không muốn anh đi đâu.”
“Vào sinh nhật em anh nhất định sẽ đến.” Đoàn Gia Hứa sờ sờ lên đầu cô, “Cũng không lâu mà, cứ xem như em về nhà nghỉ đông thôi.”
Tang Trĩ không đáp.
“Thật đó.” Đoàn Gia Hứa lại bắt đầu dặn dò, “Tự mình chú ý, đừng có vì anh không ở đây mà bị một cái tên nhóc hồ ly nào bắt chạy đi mất đấy.”
“…”
“Có điều, dù anh đây lớn tuổi.” Đuôi lông mày anh nhếch lên, nhìn mấy cái dấu hôn trên người cô, lại bắt đầu buông lời hư hỏng: “Nhưng tinh lực, hẳn là không kém nhỉ.”
“…”
Bị anh náo như vậy, cảm xúc buồn bã của Tang Trĩ thoảng cũng tiêu tan hơn phân nửa. Nhưng cô vẫn nhắc lại cả một tá mấy câu dặn dò với anh, như một cô bé học đòi người lớn.
Sau khi Đoàn Gia Hứa bảo cô đi ngủ thì mở cửa rời đi.
Đến sân bay Nam Vu đã là chuyện của hơn bốn giờ sau. Đối với thành phố này anh cũng xem như có chút quen thuộc, dù đã rời đi nhiều năm như vậy rồi nhưng có rất nhiều chuyện, nhiều sự vật vẫn vẹn nguyên như thuở ban đầu.
Đoàn Gia Hứa ra khỏi sân bay bắt một chiếc taxi, báo với tài xế địa chỉ.
Xuống xe, Đoàn Gia Hứa đi vào trong tiểu khu tìm bảo vệ lấy chìa khóa mà Tiền Phi gửi. Anh tìm đến vị trí chính xác, vào trong phòng nhìn qua một vòng chung quanh, sau đó cầm điện thoại lên chụp vài bức ảnh gửi qua cho Tang Trĩ.
Đoàn Gia Hứa thu dọn một hồi rồi nhanh chóng ra ngoài.
Quyết định thành lập một phòng làm việc, không phải là nhất thời hứng khới của Đoàn Gia Hứa. Từ năm ngoài anh đã bắt đầu lên kế hoạch cho chuyện này rồi, có tìm vài đối tác, còn lôi kéo nhà đầu tư.
Khoảng thời gian trước đó, anh đã chuyển nhượng hết cổ phần của mình, thu về được kha khá.
Dựa theo thời gian hẹn, Đoàn Gia Hứa gặp lại hai người bạn thời đại học trước kia, bắt đầu thảo luận về chuyện thành lập công ty.
Đoàn Gia Hứa không vội vã đi gặp Tang Vinh và Lê Bình.
Một đoạn thời gian dài sau đó đều phải chạy đi chạy lại khắp nơi. Tìm địa điểm thích hợp, thuê một tòa văn phòng. Lại đến Cục Công Thương trình mẫu đơn thành lập doanh nghiệp, mua thiết bị cho công ty, tuyển nhân viên.
Mỗi ngày anh đều bận đến tối tăm mặt mày, thời gian rảnh rỗi còn lại hầu hết đều dành cho Tang Trĩ.
Tựa như nhớ về những năm trước, lúc mới tiến vào công ty của Giang Tư Vân. Mấy người họ cũng là khởi khiệp, sau đó tìm đến anh, đưa ra yêu cầu rồi cùng anh gộp cổ phần.
Nhưng lại không giống trước đó lắm.
Ngày đó làm mà không nghĩ đến tương lai tốt xấu như thế nào.
Nhưng bây giờ làm bất cứ chuyện gì, dường như cũng là để anh đi đến càng gần cái mục tiêu mà anh định ra kia.
Hơn nửa tháng liền sáng dậy sớm tối về muộn, tinh thần căng cứng của Đoàn Gia Hứa mới thoáng buông lỏng. Đến lần thứ Tiền Phi mời mọc rủ rê, anh cũng không thể từ chối được nữa mới ra ngoài.
Trừ Tiền Phi ra thì Tang Diên cũng đến.
Ba người hẹn nhau tại một nhà hàng.
Thấy Tang Diên, Đoàn Gia Hứa đột nhiên nhớ đến Tang Trĩ. Hai người ngồi song song, nhìn anh ấy chòng chọc thật lâu, Đoàn Gia Hứa suy nghĩ gì đó rồi đứng dậy đi đến bên cạnh Tiền Phi.
Tang Diên không hiểu nỏi: “Có bệnh à?”
“Sợ bạn gái tao hiểu lầm thôi.” Đoàn Gia Hứa nhã nhặn nói, “Hai chúng ta vẫn nên bảo trì một khoảng cách phù hợp thì hơn.”
“…”
Một lát sau, Đoàn Gia Hứa lại nghĩ đến một vấn đề khác, đề cập với anh ấy, “Anh hai, anh gửi số điện thoại của chú qua cho em đi, em muốn hỏi chú và dì thời gian thuận tiện để đến nhà chào hỏi.”
Tang Diên: “?”
Đoàn Gia Hứa: “Sao thế?”
“Mày gấp quá vậy.” Tang Diên cầm ly rượu trước mặt uống một ngụm, “Em gái tao năm nay mới bao lớn, mà chưa gì mày đã nghĩ đến chuyện gặp phụ huynh rồi?”
Đoàn Gia Hứa không nói chi tiết, chỉ cười: “Nói vài chuyện.”
“Lão Hứa nó yêu đương đều đã chuẩn bị đi đến kết hôn cả rồi.” Tiền Phi cười đùa trêu cợt, “Nào giống như mày, suốt ngày đu theo con gái người ta, rồi đi đồn thổi với cả thế giới này là cô ấy theo đuổi mày nữa chứ.”
Tang Diên khó chịu nhất là có ai đó nói anh ấy bịa ra chuyện này. Mí mắt anh ấy nhấc lên, liếc một vòng từ trên xuống thân thể to cao của Tiền Phi.
Trong lòng thầm đánh giá cân nặng của Tiền Phi, Tang Diên cười lạnh, gằn từng tiếng một: “Cho mày chín mươi ký cứt chó đấy.” ()
() Giải thích một chút về câu trả lời này của Tang Diên. Câu này mang ý nghĩa, nó có thể là một câu mắng, ý bảo Tiền Phi là “nói cực kỳ nhảm nhí, nói tào lao”.
Tiền Phi: “…”