Tiền Phi vốn khá béo, sau khi kết hôn được tình yêu làm dịu, càng ngày bề ngang càng phát triển theo khuynh hướng mà ngay cả mắt thường cũng có thể nhìn thấy được. Anh ta hít một hơi thật sâu, nắm chặt tay, lại buông ra.
Nhịn một chút thôi thì sẽ không còn việc gì nữa.
Loại tâm trạng này duy trì chưa đến ba giây, Tiền Phi lại lần nữa cuộn chặt tay lại, chỉ vào anh ấy hét lên: “Con mẹ nó, sao mày có thể biết chính xác cân nặng của tao hả?!”
“Đoán đúng thật à?” Tang Diên lạnh giọng nói, “Tao đã cố gắng đoán con số nhỏ nhất rồi cơ mà.”
Tiền Phi không cách nào tiếp nhận cái loại sỉ nhục như thế này, nhìn Đoàn Gia Hứa: “Lão Hứa, mày nhìn xem tao có mập đến vậy không?”
Đoàn Gia Hứa: “Không…”
Lời này đúng lúc trấn an xúc cảm của Tiền Phi.
Khí nóng của anh ta thu lại, nhưng vẫn tức giận nhìn Tang Diên: “Thằng chó nhà mày, từ hôm nay trở đi đừng có liên lạc với tao, nếu không gặp mày một lần tao đánh một lần, cút.”
Trầm mặc ba giây.
Đoàn Gia Hứa cười nhẹ bổ sung thêm hai câu: “Tao còn tưởng mày một trăm ký cơ đấy. Nếu như thật là chín mươi ký, thì cũng tạm được đi.”
Tiền Phi: “…”
Trong nháy mắt đó, sự phẫn nộ của Tiền Phi hóa thành bi thương, ánh mắt nhìn Đoàn Gia Hứa như đang nhìn một người đàn ông phụ bạc: “Tại sao mày lại cùng nó công kích tao hả, trước kia rõ ràng mày yêu tao nhất mà.”
“Nói gì đó.” Đoàn Gia Hứa nói, “Bạn gái tao hiểu lầm lại không tốt.”
“…”
“Còn nữa, đây là anh ruột của tao.” Đoàn Gia Hứa chống cằm, ánh mắt dừng lại trên người Tang Diên, cười đến thật dịu dàng, “Tao không thể giúp người trong nhà được à?”
Đối diện với tầm mắt của anh, huyệt thái dương của Tang Diên giật giật: “Mày yêu đương xong thì thành cái tên buồn nôn như vầy đấy à.”
Tiền Phi cũng dời chuyến tuyến: “Tao cũng chịu không nổi, thật đấy.”
Đoàn Gia Hứa rất tốt tính, mặc bọn họ chế giễu.
“Trước kia nó không có người yêu, nói thật thì còn có thể cố mà nhịn.” Tiền Phi nói, “Giờ có người yêu vào rồi thì y chang Khổng Tước đực, mỗi ngày đều cợt nhả. Tao không thể hiểu nổi em gái mày sao có thể nhịn được nữa.”
“…” Đoàn Gia Hứa cảm thấy buồn cười, “Khoa trương vậy à?”
“Mày rảnh thì soi gương cho nhiều vào.” Theo kinh nghiệm của mình, Tiền Phi tốt bụng nhắc nhở, “Bây giờ cô gái nhỏ không thích mấy tên dính người đâu. Mày cứ thế này ấy hả, không chừng chưa đến một năm người ta liền chán ngấy mày đó.”
Nghe nói vậy, Tang Diên cũng nhìn Đoàn Gia Hứa, dáng vẻ như đang suy nghĩ.
Không chờ Đoàn Gia Hứa đáp lại, điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên. Là Tang Trĩ gửi lời mời trò chuyện video. Khóe môi anh cong lên, cầm điện thoại di dộng lên chậm rãi nói: “Không ngại chứ?”
Tiền Phi: “Ngại lắm.”
Đoàn Gia Hứa hơi suy tư, cúp máy, quay lại màn hình chờ bấm gọi điện thoại qua cho cô. Anh cầm ly nước lên, kề di động bên tai, nhân tiện nói: “Thấy bọn mày không ai có người gọi đến, thật sự thì tao cũng hơi xấu hổ khi nhận.”
“…”
“Nhưng cô gái của tao tính khí có hơi khó khăn.” Đoàn Gia Hứa cười, “Không nhận không được.”
Vài giây sau, điện thoại được nhận.
Giọng nói của Tang Trĩ truyền đến: “Anh còn ở bên ngoài sao?”
“Ừm, cùng anh hai em, còn có anh Tiền Phi nữa, ra ngoài tâm sự.” Đoàn Gia Hứa uống một ngụm nước, ấm giọng hỏi: “Về ký túc xá chưa?”
“Rồi ạ.” Tang Trĩ rất ngoan ngoãn, “Vậy em không làm phiền anh nữa, anh chơi với các anh ấy đi, em đi tắm.”
“Anh về sẽ gọi điện thoại cho em.”
“Được.”
Nhớ ra gì đó, Đoàn Gia Hứa ngậm lấy ý cười, giải thích: “Đừng lo, anh không làm gì bọn họ cả.”
Tiền Phi: “…”
Tang Diên: “…”
“Anh nói gì…” Còn chưa nói xong, Tang Trĩ lập tức nuốt hết mấy từ còn lại về bụng, trầm mặc một hồi, lại nhanh chóng mở miệng, đề cao giọng: “Bọn họ có đang ở cạnh anh không thế?”
Đoàn Gia Hứa ‘ừ’.
Tang Trĩ trực tiếp cúp điện thoại.
Đoàn Gia Hứa nhíu mày, để di động xuống. Anh lại cười lên, sau đó mới hỏi: “Vừa nãy nói đến đâu rồi?”
Tiền Phi: “Sao tao cứ thấy mày bây giờ càng khiến cho người ta chán ghét thế nhỉ.”
Tang Diên gửi số điện thoại của Tang Vinh qua cho anh, chỉ chỉ hướng cổng lớn: “Cầm rồi phắn đi.”
Tang Trĩ cũng gửi một tin nhắn trên wechat cho anh: 【Sao! Anh! Lại thế!】
Tang Trĩ: 【Không cần nói trước mặt bọn họ cũng được mà.】
Đoàn Gia Hứa nín cười trả lời vài câu, thuận theo lời cô. Anh đặt di động xuống, nghiêng người dựa vào thành ghế, cà lơ phất phơ nói: “Hai bọn bây xa lánh tao như thế này, vậy sao ngày nào cũng gọi tao ra ngoài làm gì?”
Vẻ mặt Tiền Phi thật vi diệu, đảo mắt nhìn hai người còn lại: “Sao hai bọn mày có chung một tính thế này?”
Tang Diên: “?”
“Tao nhớ trước kia,” Tiền Phi nói, “Mày cũng từng nói với em gái mày, toàn bộ ký túc xá này đều đang theo đuổi mày còn gì? Mày nói thử xem mày có thấy ghê tớm không hả, mấy lời này cũng phun ra được.”
Đoàn Gia Hứa miễn cưỡng nói: “Anh, đây là vấn đề của anh đó.”
Tang Diên không thèm để ý, giọng nói cực kỳ muốn ăn đòn: “Tao đây, từ phương diện đến điều kiện, nam nữ diệt tất.”
Noi xong, ánh mắt anh ấy quét qua hai người, “Bọn mày nhìn cái gì, ánh mắt bọn bây nhìn tao trông có khác nào sói nhìn thấy thịt không, làm tao sợ đó?”
“…”
Tang Diên nhìn Đoàn Gia Hứa, chuyển chủ đề: “Chừng nào mày đi?”
Đoàn Gia Hứa: “Hử?”
“Gặp ba mẹ tao.”
“Chắc là trong khoảng thời gian này đó.” Đoàn Gia Hứa nói, “Sao vậy?”
“Không có gì.” Tang Diên cảm thấy khá thú vị, “Đi xem kịch vui ấy mà.”
Sau khi có được số điện thoại, Đoàn Gia Hứa tìm một thời gian thích hợp gọi qua.
Hai tiếng tút vang lên, đầu dây bên kia đã có người nhận, là giọng của Tang Vinh: “Xin chào, cho hỏi ai vậy?”
“Chào chú, con là Đoàn Gia Hứa.” Đoàn Gia Hứa khẽ liếm môi, lễ phép cất lời, “Dạo gần đây con đến Nam Vu công tác, vẫn không liên lạc qua với chú, cũng là muốn đợi ổn định rồi mới đến chào hỏi nhà mình.”
Ngữ điệu của Tang Vinh vẫn giống trước đây, thân thiện hỏi: “Muốn định cư ở Nam Vu?”
Đoàn Gia Hứa: “Đúng vậy ạ, định sẽ phát triển ở đây.”
“Ừm, tốt lắm.”
Đối với chuyện này, trong lòng Đoàn Gia Hứa cũng không xác định được. Anh rũ mi, nghiêm túc nói: “Lần trước đến vội đi vội, cũng không kịp nói tỉ mỉ với chú chuyện nhà con. Vậy nên lần này gọi đến là muốn hỏi xem bao giờ chú rảnh, muốn nói chuyện còn đang dang dở lần trước với chú.”
Đầu dây bên kia yên lặng.
Vỏn vẹn chỉ mười mấy giây, nhưng đối với anh thì chẳng khác này đang tùng xẻo.
Tang Vinh cười lên: “Cuối tuần này rảnh, qua hết tối thứ sáu con đến đây đi, thuận tiện cùng chú ăn cơm tối. Dạo gần đây có một người bạn tặng cho chai rượu, tên nhóc thối A Diên kia vẫn không về nhà, chú tìm mãi mà không thấy ai cùng uống với chú mấy ly đây.”
Đoàn Gia Hứa khẽ thở hắt ra, cười đáp: “Được ạ, con sẽ đúng giờ đến thăm. Vậy đến ngày đó phải quấy rầy chú và dì rồi.”
Hôm ngày thứ bảy, Đoàn Gia Hứa cầm theo trái cây và trà đúng giờ đến nhà Tang Trĩ.
Người ra mở cửa là Lê Bình, bà nhìn anh cười, nhận lấy đồ trong tay anh rồi nói: “Lần sau đến đừng mang nhiều đồ như vậy nữa, ngồi xuống trước chờ một lát đã, Cơm tối sắp xong rồi.”
Đoàn Gia Hứa cởi giày ra, chủ động nói: “Để con đến giúp dì.”
“Không cần đâu, sắp xong cả rồi.” Lê Bình nói, “Con ngồi một lát nhé, đến đây cũng đã mệt mỏi rồi. Tang Diên, rót cho người ta cốc nước, ngồi ngây ngốc ra đó làm gì chứ!”
Đoàn Gia Hứa vô thức nhìn về hướng ghế sa-lon.
Chỉ thấy Tang Diên như một tên không xương tựa trên ghế sa-lon, miệng nhai kẹo cao su. Anh ấy nhếch cằm chỉ hướng bàn trà, nhàn hạ nói: “Tự túc đi.”
Quả thật đúng như lời anh ấy nói lần trước, đến xem kịch.
Mí mắt Đoàn Gia Hứa giật giật.
Thấy Lê Bình đang muốn nổi giận, vội nói: “Không sao đâu dì, tự con làm là được.”
Lê Bình nhìn chằm chằm vào Tang Diên một hồi lâu, cứ như đang nhìn một người xa lạ. Bà không nói gì nữa, gật đầu rồi đi vào phòng bếp giúp Tang Vinh. Đoàn Gia Hứa cũng theo sau bà vào, chào hỏi Tang Vinh xong mới ra ngoài.
Sau đó, Đoàn Gia Hứa ngồi lên ghế sa-lon hỏi, “Sao mày cũng đến đây?”
“Nghe em gái tao nói, ba mẹ tao hình như không thích mày lắm?” Thấy chuyện này có vẻ thú vị, Tang Diên lại hỏi, “Thật hay giả thế? Nói nghe xem nào, để anh hai vui vẻ đôi chút.”
“Mày cứ xem trò vui của mày đi.” Đoàn Gia Hứa không nói đùa như ngày thường nữa, “Rồi một lát cố gắng ngậm miệng là được.”
Tang Diên quét mắt nhìn anh, nhanh chóng ỉu xìu: “”Ai muốn dính vào chuyện của mày. Là em gái tao cầu cứu, bảo tao đến giúp đỡ, tao cũng sẵn tiện về ăn bữa cơm.”
Đoàn Gia Hứa giật giật khóe môi: “Không cần mày giúp.”
Phát hiện ra sự khác thường của anh, Tang Diên nhếch lông mày: “Người anh em, mày cần phải vậy không? Chuyện lớn như cái rắm thôi mà mày sợ đến vậy cơ à? Ba mẹ tao thế nào mày còn không biết, mày nghĩ họ thật sự sẽ ngăn cản hả?”
Đoàn Gia Hứa cười khẽ, không đáp lại.
Vừa lúc đó, Lê Bình cũng gọi: “Chuẩn bị ăn cơm thôi.”
Trên bàn ăn, mấy người cũng không có trò chuyện phiếm gì. Thỉnh thoảng Tang Vinh sẽ hỏi vài câu, Đoàn Gia Hứa nghiêm túc đáp lời, sau đó lại lâm vào yên tĩnh. Đại đa số thời gian đều là ăn cơm.
Giống như đang cực kỳ tuân thủ nguyên tắc ăn thì không nói, hoặc cũng có thể vì sự xuất hiện của một người nên bầu không khí càng thêm ngột ngạt.
Sau bữa ăn, thừa dịp Đoàn Gia Hứa đi vệ sinh, Lê Bình bắt đầu nhiều lần ám chỉ Tang Diên ăn xong rồi đi đi.
Tang Diên bực mình: “Mẹ, rốt cuộc là mẹ có chuyện gì vậy? Mấy ngày trước không phải còn nói nhớ con đấy à? Nay con về ăn được một bữa cơm, còn chưa ngồi nóng đít đã muốn đuổi con đi rồi là sao?”
“Hôm nào đó con hẵng đến.”
“Con rảnh mỗi hôm nay,” Tang Diên nói, “Còn lại bận tất.”
“Mẹ mặc kệ anh rảnh khi nào, cả đời này anh không rảnh cũng kệ luôn,” Lê Bình kiên quyết nói, “Dù sao thì bây giờ con tranh thủ đi đi cho mẹ.”
Mấy người này cứ như sắp sửa nói đến một chuyện kinh thiên động địa gì đó vậy.
Càng thần bí thế này, tâm lý phản nghịch của Tang Diên càng bộc phát, không động đậy: “Con ngồi thêm lát nữa.”
Thấy biểu cảm của Lê Bình càng khó coi, Tang Diên hắng giọng: “Mẹ, cả tuần rồi con không gặp được mẹ đó, muốn ở với mẹ lâu hơn, hàn huyên vài chuyện dạo này với mẹ cũng không được sao?”
“ Mấy tháng nay con không về, sao không nghe được con nói mấy lời này?”
“…”
Lúc này Tang Vinh lại lên tiếng: “Để nó lại, dù sao nó cũng chẳng có tác dụng gì.”
Tang Diên: “…”
Đoàn Gia Hứa nhanh chóng ra khỏi nhà vệ sinh.
Trừ Tang Diên ra thì ba người họ đều câu được câu không nói chuyện. Qua một hồi lâu, Đoàn Gia Hứa bắt đầu dẫn dắt đi vào vấn đề chính: “Trước đó chú đã nói với con những lo lắng của hai người, sau khi con trở về đều đã cân nhắc qua.”
“..”
“Vì vậy con muốn xác nhận lại chính xác tình huống trong nhà mình.” Tốc độ nói của Đoàn Gia Hứa rất chậm, từ từ kể ra quá khứ bằng một giọng điệu hời hợt, kể lại từng chi tiết, “Vì sự cố năm đó của ba con mà đã gây ra một tổn thất lớn cho người bị hại, những ngày đầu quả thật bên nhà đó cũng đến gây phiền phức. Nhưng mà sau khi mẹ con qua đời, tình huống như vậy đã ít đi rất nhiều. Chỉ còn lại mỗi con gái người bị hại là Khương Dĩnh.”
Phòng khách yên tĩnh, cả ba người còn lại đều không nói gì.
“Chuyện này đúng là con xử lý không tốt.” Đoàn Gia Hứa nói, “Sau khi tốt nghiệp về lại bên Nghi Hà, con vẫn luôn bận rộn chuyện sự nghiệp, về việc Khương Dĩnh dây dưa mãi không thả thì con không có sức lực và thời gian để quan tâm. Cũng vì con chỉ có một mình bên đó nên không lo việc cô ta có ảnh hưởng đến ai khác, vậy nên càng lúc càng bàng quan hơn.”
“Con có nghe Tang Trĩ nhắc đến chuyện Khương Dĩnh có đi tìm cô ấy. Đây là điều mà con không nghĩ đến, cũng là con không cân nhắc chu toàn.” Đoàn Gia Hứa dừng lại, hầu kết hoạt động. Vì đây là vấn đề của con lại làm liên lụy đến Tang Trĩ, cũng khiến cho chú và dì bất an cùng lo lắng. Đối với chuyện này con thật sự cảm thấy vô cùng có lỗi.”
Tang Vinh thở dài một hơi: “Không phải đâu, chuyện này không có quan hệ gì với con cả.”
“Sau khi xảy ra chuyện này, con cũng đã nhắc qua rất rõ ràng với Khương Dĩnh rồi, con còn dùng cách báo cảnh sát để giải quyết.” Đoàn Gia Hứa nói, “Mấy lần mà cô ta xuất hiện con đều báo cảnh sát. Vậy nên sau này cũng dần ít đi, đã rất lâu rồi con không gặp lại cô ta.”
“Đến Nam Vu là chuyện mà con cân nhắc vào năm ngoái. Những năm này con làm việc cũng có tích cóp được đôi chút. Qua một thời gian ngắn nữa, chờ cho công việc ổn định rồi con sẽ đi xem nhà ở, thích hợp thì đặt cọc luôn, nhà cũng đứng tên Tang Trĩ.”
“Cách thời gian Tang Trĩ tốt nghiệp còn hai năm nữa, hai năm này con sẽ luôn báo lại với chú và dì tình huống của con.” Đoàn Gia Hứa mím môi, “Về phía ba con, vì trách nhiệm và nghĩa vụ nên con không thể không quan tâm. Nhưng trước mắt thì con vẫn đầy đủ điều kiện kinh tế, cũng đã thanh toán xong tiền thuốc men cho ông ấy rồi.”
Không nhìn ra thay đổi trong cảm xúc của hai người họ, yết hầu Đoàn Gia Hứa trở nên khô khan: “Con không cách nào thay đổi được chuyện gia đình của con. Thứ mà con có cũng chẳng nhiều—”
“Nhưng con sẽ dùng tất cả của mình, cả một đời của mình để đối xử tốt với Tang Trĩ.”
Ngoại trừ những điều kinh khủng kia ra.
Thì hiện tại của anh, bao quát tương lai, hết thảy mọi thứ.
Toàn bộ, đều muốn dâng cho cô.
Bao gồm chính anh.
Tác giả có lời muốn nói:
Ban đầu vốn nghĩ đến hai canh hợp một, nhưng viết rồi lại viết mãi, vẫn không hết.
Trước cứ viết một nửa vậy, canh hai đăng khá trễ, mai mọi người hãy đến xem nhé.
Thương mọi người.