''Lâm huynh,chào buổi sáng.Không biết huynh dự định đi đâu''. Ảnh Vệ mỉm cười hỏi nàng.
''À ta tính tới kinh thành''
''Thật trùng hợp vậy chúng ta cùng đi thôi''
''Hảo.Không biết nên xưng hô với vị thê nào?''
''Tại hạ là Vô Ngân,đây là sư huynh tên Ảnh Vệ, còn đây là thiếu gia nhà ta tên...''
''Hàn Vũ là tên ta ''.Không để Vô Ngân trả lời hắn vội nói.Nàng có tên giả ta cũng có thôi.
người cùng nhau suất phát.Suốt dọc đường đi nàng thấy tên Hàn Vũ này có gì đó không đúng nên cách xa hắn chỉ chơi với Vô Ngân,Ảnh Vệ.Còn hắn thâý nàng không hề để ý tới mình thì tức giận,bực bội trong lòng.(anh nay đang ăn giâḿ chua ý) Hắn hận không thể đánh tên kia trận.Dù thấy ánh mắt chủ tử có gì đó nhưng kẻ vẫn giả ngu.
Buổi sáng hôm sau tại Giang trấn,qua giang trấn này sẽ đến kinh thành.người ngươì dừng chân nghỉ ngơi tại khách điếm.Trong lúc ăn Hàn Vũ bất ngờ nói
''Nàng định cải trang nam nhi tới bao giờ nương tử''
Câu nói của hắn làm người săc̣ cơm.Nàng lo sợ 'hắn biết mình là nữ nhân sao?'.Mỉm cười hỏi hắn
''Hàn huynh nói gì vậy? Ta không hiểu''
''Nàng''
Bây giờ đầu nàng hảo đau,tại sao tại sao hắn lại biết chứ.Dù sao cũng sắp đến kinh thành rồi, kế chuồn là thượng sách.Nghĩ là làm luôn nàng chỉ tay về phía cửa hét''Aaaaa''Nhân lúc không ai chú ý bèn lén chạy.Ai ngờ vừa qua chỗ hắn đã bị tuḿ vác đi.
''Thả ta xuống đồ biến thái,đồ bệnh hoạn,đô vô liêm xï....''
Phanh,nàng bị hắn ném lên giường vội túm chặt cổ aó nhìn hắn.
''Ngươi...muốn làm gì,ta.. ta làm nam nhân đó ngươi ngươi ngươi''Nàng lắp ba lắp bắp nói không thành lời.
''Ha ha nàng thay y phục đi thay xong chúng ta nói chuyện''
''Ngươi vì sao biết ta là nữ,ngươi là ai,có mục đích gì''Nàng trợn mắt hỏi hắn.
''Thứ nàng nói cho ta biết,thứ ta nói rồi,thứ là muốn nàng làm nương tử''
''Nương tử cho ta ôm nào''
''Ba'' ''Biến thái sao dám ôm ta''
''Nương tử sao đánh ta''Hắn uỷ khuất nhìn nàng.
Không nỡ nhìn hắn như vậy nàng bèn nói
''Ngoan ta sẽ cho ngươi ôm''
Nghe được câu trả lời hắn vội đáp
''Nương tử ta hảo ngoan.Giờ nàng thay y phục rồi xuống ăn cùng ta''
Bước xuống lầu là cô gái đẹp tuyệt vời,nang đẹp như tiên giáng trần.Hắn hận không thể móc hết mắt những kẻ này.tên kkhông biết sống chết xông lên,dâm đang̃ nói
''Mỹ nhân,nàng theo bổn đại gia ta,ta sẽ làm cho nàng hạnh phúc cả đời''Tay hắn mơn trơn trước mặt nàng.Chỉ thấy nàng mỉm cười bước qua.
''Cạch''
con mắt lăn trên nền đất dạo sợ những người ở đây.Nàng vẫn thản nhiên bước về bàn ăn.
''Nương tử ăn nhanh cho nóng''Hắn gắp thức ăn cho nàng.
Vô Ngân Ảnh Về mở to mắt trước hành động của hắn.Đây là chủ tử mặt lạnh của họ sao.Người mà ai gặp cũng sợ sao.
''Từ giờ gọi nàng là phu nhân''
''Vâng thuộc hạ rõ''
''Nè lấy phần ăn cho bảo bối của ta đi.Ta lên phòng sắp đồ trước.
Lên tới phòng nàng đi tới đi lui cười nói
''Đúng là hạnh phúc mà,xuyên không, có võ công,có sư phụ,có bảo bối...giờ còn có phu quân hảo soái,có tiền có võ...thật là không uổng công.''
Lúc này nàng thầm cảm ơn cái tát của lão cha.