“Nương tử,chúng ta sắp tới kinh thành rồi”
”Nhanh vậy sao?Đến nơi cho ta xuống Túy Nguyệt lầu ta có việc ở đó“.Y Lâm vừa mỉm cười vừa nói.
”Không được,nàng phải về nhà với ta.Ta không cho nương tử rời xa ta đâu” Dật Phong siết chặt vòng tay,đôi mắt ngấn lệ nhìn nàng như đứa trẻ bị bỏ rơi.
”Ngoan, ta phải tới thăm sư phụ.Ba ngày sau chúng ta gặp nhau tại túy nguyệt lầu này'Nàng thật không nỡ nhìn hắn như vậy,không lỡ xa hắn.Mấy ngày này hắn chăm sóc,quan tâm nàng tỉ mỉ chu đáo khiến nàng rất cảm động,trong lòng nàng bây giờ đã nhận định hắn là phu quân của mình.
”Được,ta sẽ để nàng đi nhưng nhất định nàng phải tới.Nếu không gặp được nàng ta nhất quyết sẽ không về.Dù có phải lật tung cả thiên hạ này ta cũng nhất định tìm ra nàng.'Hắn nhìn nàng nói.
”Chụt,Ngươi là tốt nhất,ta yêu ngươi nhớ đợi ta về nhé”
Hành động của nàng khiến hắn ngẩn người ra,bất chợt cười khẽ”nàng như vậy có phải chấp nhận hắn rồi không“.Quay sang hôn nàng hắn thấy ghế ngồi trống trơn trong lòng vừa tức vừa buồn cười.Cứ như vậy chưa kịp tạm biệt đã bị nàng đá qua bên mà.
VÕ MÔN
'Đứng lại,ai cho phép ngươi tới đây'Thấy nàng tới gần tên thị vệ giơ gậy ra dạo nàng.
Không muốn nói nhiều nàng lập tức giơ ngọc bội ra trước mặt bọn chúng.Hai tên thị vệ vừa nhin thấy ngọc bội vội quỳ xuống.
”Đưa ta đi gặp giáo chủ“.Nàng rất muốn gặp sư phụ,không biết thời gian qua sư phụ có khỏe không,có nhớ nàng không.
”Sư phụ” Người trong điện chỉ thấy bóng người lướt qua ôm chặt lấy giáo chủ.Họ chưa kịp nói gì đã bị tiếng sư phụ của nàng dạo sợ.Giáo chủ từ trước tới nay không nhận đồ đệ mà,lại càng không để ai tới gần mình như vậy huống hồ là ôm chặt không buông như nữ tử này.
”Y Lâm ta nhớ con quá,nào để ta xem con nào“.Mặc kệ sự ngạc nhiên của người trong phái.
”Ừ...Ừ hôm nay ta có một chuyện muốn tuyên bố với mọi người.Kể từ hôm nay y lâm sẽ thay ta tiếp quản bang phái,,mọi người phải đối xử với nó như với ta,ta tin nó sẽ không làm các ngươi thất vọng.Nghe rõ chưa?“.
”Dạ,rõ“.
”Lâm nhi à,từ nay con hãy thay ta chăm sóc bang phái,chăm sóc họ.Ta cũng có tuổi rồi không muốn đau đầu đâu“.Sư phụ nhẹ nhàng nói.
”Sư phụ à,con cũng không muốn đau đầu đâu người tha cho con đi mà”Nàng nũng nịu nói.
”không được Võ Môn là tâm huyết cả đời ta,con phải chăm sóc cho tốt không được từ chối.'Thấy sư phụ quả quyết như vậy nàng đành chấp nhận nó vậy.
”Thôi được rồi mà sư phụ con và Tuyết nhi đói quá rồi chỗ người có gì ăn được không,con đói sắp ngất rồi nè”Ngả vào lòng sư phụ nàng bắt đầu quấy như đứa trẻ nhỏ.
”Hài tử này,ngươi thật là.... Thôi để sư phụ dẫn ngươi và Tuyết nhi đi ăn.
”Vương gia,người không định nói thật với vương phi sao?'.Vô Ngân lo lắng hỏi.
”Ta sợ rằng nói ra nàng sẽ không để ý gì tới ta nữ mất”Đây cũng là điều mà hắn đang lo lắng.Hắn sợ nàng sẽ bỏ rơi mình mất.
”Vương gia hay là nhân lúc vương phi chưa biết người dọn dẹp tất cả đi“.Ảnh vệ góp ý.
”Ý kiến hay đấy.... nhưng mà khó có thể giải quyết.Hoắc Quân Ngọc cô ta phải xử lí thế nào,còn chuyện của Vũ nhi nữa ta biết giải thích sao đây“.Hắn vò đầu bứt tóc mà vẫn không nghĩ được cách gì.
”Chi bằng vương gia cứ nói thật ra đi thuộc ngã nghĩ vương phi sẽ hiểu cho người thôi mà.Chứ để vương phi biết chúng ta lừa người thì kết cục có khi còn thảm hơn“.
”Vậy để ngày mai gặp nàng ta sẽ nói thật với nàng,mong rằng nàng sẽ không giận ta“.Thật là lo quá đi mất.Đêm nay hắn lại phải chuẩn bị sao cho tốt mới được.