Gió lạnh cuốn những bông tuyết trên người cô gái kia xuống, chỉ thấy nữ tử có khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn, đôi mắt long lanh, sống mũi cao thẳng, đoi môi hồng nhuận, nhìn mặt thì tầm mười bốn mười lăm tuổi. Cô gái xinh đẹp tuyệt trần, vốn khuôn mặt xinh đẹp chẳng có gì lạ, chỉ có điều nàng có khuôn mặt giống Dạ Nguyệt Sắc, cơ hồ là giống nhau như đúc, nhất là đôi mắt trong suốt long lanh.
Chiếc ly trong tay Dạ Thiên "Bộp" một tiếng rơi trên mặt đất vỡ nát, cả người càng thêm khiếp sợ nói không ra lời, mắt không hề chớp mắt nhìn người trước mặt, thần trí bay xa nhưng thân thể vẫn ở chỗ cũ.
Mọi người ở đó cũng rất khiếp sợ, hết nhìn cô gái này lại nhìn Dạ Nguyệt Sắc, cuối cùng nhìn thái giám Nguyệt Lưu Ảnh phái tới.
Nguyệt Vô Thương hơi hơi nheo mắt, nhìn lướt qua cô gái giống hệt Dạ Nguyệt SẮc, không biết đang suy nghĩ gì. Dạ Nguyệt Sắc cũng là tò mò quan sát người nọ, trên thế giới làm sao có thể có người giống nàng như vậy ?
"Hoàng đế bệ hạ gần đây tìm được người này, dung mạo như mỹ nhân trên thiên giới, do dó đưa tới cho Vương gia, vì hoàng thất khai chi tán diệp. . . . . ." Thái giám kia nói, rồi quay sang Dạ Thiên: "Tướng gia có thấy, nàng cực kỳ giống đệ nhất mỹ nhân danh chấn tứ quốc năm xưa."
Dạ Thiên sững sờ nhìn người nọ, tinh thần hoảng hốt, lẩm bẩm nói: "Giống, rất giống. . . . . ."
Nguyệt Vô Thương nhìn lướt qua người nọ, hơi nheo mắt lại, Nguyệt Lưu Ảnh làm vậy hẳn là có chủ ý. Dạ Nguyệt Sắc thấy Nguyệt Vô Thương nhìn chằm chằm mỹ nhân kia, nghĩ tới Nguyệt Lưu Ảnh nói muốn đưa cho Nguyệt Vô Thương, hung hăng bóp tay Nguyệt Vô Thương một cái.
"Như vậy, người cũng đã đưa đến, chúng tôi trở về phụng mệnh. . . . . . Hoàng thượng còn bảo ta nhắc nhở Vương gia một chút, hôm nay là ngày cuối cùng rồi. . . . . ." Thái giám kia vung phất trần, nghênh ngang ra khỏi phòng, hồi cung.
Nhưng người còn lại thần sắc khác nhau nhìn nữ nhân đứng ở của phòng.
Trong hoàng cung, Nguyệt Lưu Ảnh ngồi trên ghế rồng, một đôi mắt phượng chăm chú nhìn chiếc lồng đặt trên long án. Bên cạnh lồng để một lò sưởi nhỏ, trong lồng, một con Hồ điệp xinh đẹp nhẹ nhàng bay múa, cùng không khí mùa đông bên ngoài là cực kỳ tương phản.
Nguyệt Lưu Ảnh chăm chú nhìn Hồ điệp tới mức mất hồn, cho đến khi thái giám vừa từ Tướng phủ trở về phá vỡ im lặng, mới đem suy nghĩ của Nguyệt Lưu Ảnh kéo trở lại.
"Người đã đưa đi rồi?" Nguyệt Lưu Ảnh ngẩng đầu trầm giọng hỏi, trong khoảng thời gian trước hắn vẫn tìm một cô gái sinh ngày mười bốn tháng bảy, chỉ là lúc thấy nàng hắn thật sự sợ hết hồn, nữ tử này cực kỳ giống Dạ Nguyệt Sắc, càng giống như đệ nhất mỹ nhân danh chấn tứ quốc nhiều năm trước.
Nếu nói người biết thức thời mới là tuấn kiệt, hắn lần này làm như thế cũng là cố kỵ tình cảm chú cháu nhiều năm, chỉ trông mong hoàng thúc có thể hiểu khổ tâm của hắn. Nguyệt Lưu Ảnh nhìn trong Hồ Điệp lồng, khẽ mỉm cười, chỉ bất quá hôm nay đã ngày cuối cùng trong kỳ hạn ba ngày, hắn thật là không muốn dùng phương pháp cực đoan như thế xử lí để cho nàng chịu đau khổ.
Chẳng qua là mấy lần phái người điều tra, thế nhưng tra không ra lai lịch của cô gái thần bí kia, chỉ biết là nàng ta tên là Mặc Ly, chẳng qua là hôm nay hắn đem nàng cho Nguyệt Vô Thương, tự nhiên là không cần quan tâm nữa.
Tướng phủ.
Nữ tử kia khẽ nhìn qua mọi người, cuối cùng dừng trên mặt Dạ Nguyệt Sắc, hơi nâng nụ cười, quả thật là rất giống nàng.
Mặc Ly khẽ mỉm cười, nụ cười giống như gió xuân, khiến tất cả mọi người trong nhà cảm thấy thoải mái cực kỳ. Dạ Nguyệt Sắc cũng quan sát Mặc Ly, sau đó quay sang Dạ Thiên, yếu ớt hỏi một câu: "Cha, không phải là cha ở ngoài, khụ khụ, có con gái riêng chứ?"
Dạ Thiên ho khan hai tiếng, lúng túng nhìn chằm chằm vào Mặc Ly, nàng sao có thể là con gái riêng của hắn, có thể là con của người kia. . . . Nhưng mà hắn đã tận mắt nhìn thấy nàng ấy đã chết, làm sao có thể sinh ra một nữ nhi mười bốn mười lăm tuổi ?
Dạ Thiên cũng rất băn khoăn, hai lông mày nhíu lại, hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc nói: "Tất nhiên không phải, có lẽ là dáng dấp giống nhau mà thôi. . . . . ."
Trong mắt Mặc Ly thoáng hiện tia sáng tinh nghịch, nhưng trong nháy mắt biến mất, ngay sau đó vô hại hướng về phía mọi người cười cười: "Nguyệt Lưu Ảnh nói, là đưa ta cho Cẩm Nguyệt vương gia . . . . . ." Nói xong bước về phía trước hai bước, đứng trước mặt Nguyệt Vô Thương, cười nói: "Ngươi chính là Cẩm Nguyệt Vương sao, chúng ta trở về Vương Phủ chứ?"
Nguyệt Vô Thương nheo mắt lại, nhìn người dám gọi thẳng tên Nguyệt Lưu Ảnh, ngay sau đó khẽ mỉm cười, hướng về phía Mặc Ly nói: "Ngươi trở về nói cho hắn biết, Bổn vương không có tính háo sắc, hơn nữa. . . . . ." Nguyệt Vô Thương nhìn Dạ Nguyệt Sắc, thần sắc ôn nhu sủng nịnh, trong giọng nói cũng có một tia mềm mại tinh tế, "Bổn vương cũng không muốn nạp thêm tiểu thiếp. . . . . ."
Vừa dứt lời, sắc mặt Mặc Ly biến hóa, nhưng trong phút chốc liền khôi phục tự nhiên, đối với Nguyệt Vô Thương không chút phật lòng: "Ngươi xem, ta trẻ tuổi hơn nàng, dung mạo y hệt nàng, hơn nữa ta so với nàng đang bệnh tật thì có phần tốt hơn. . . . . ."
Mặc Ly nhìn mặt Dạ Nguyệt Sắc, thần sắc khiêu khích, bộ dáng bới móc, một đôi mắt sang quắc quan sát Dạ Nguyệt Sắc, ngay sau đó khẽ lắc đầu một cái, cái cổ độc này đặt tên là “Phá kiển”, hẳn là không dễ giải, hơn nữa có vẻ đã tái phát hai lần rồi.
Dạ Nguyệt Sắc thấy Mặc Ly quan sát mình, vừa nghe Mặc Ly nói nàng liền kích động, Xú nha đầu. . . . Đối với khiêu khích của Mặc Ly, Dạ Nguyệt Sắc không chút phật lòng hơn nữa rất là đắc ý nói: "Ta sẽ sinh đứa trẻ, ngươi có thể sao?"
Mặc Ly mỉm cười, khóe miệng giật giật, bất quá, sinh đứa trẻ sao, nàng thật sự sẽ không làm.
Lúc này Nguyệt Vô Thương cũng không xem qua Mặc Ly một chút, thần sắc ôn nhu mang theo một tia sầu lo, hôm nay đã là ngày cuối cùng, tìm khắp nơi không thấy chỗ Nguyệt Lưu Ảnh giấu cổ độc, trong mắt thoáng qua một tia sát ý.
Mặc Ly nhìn Nguyệt Vô Thương lúc này trong mắt lộ ra sát ý, khóe miệng hơi nâng lên, sau đó nhìn Dạ Nguyệt Sắc, nụ cười càng hiện rõ.
Dạ Nguyệt Sắc cảm thấy, đột nhiên xuất hiện một nữ nhân dáng dấp cực kỳ giống mình, hơn nữa so với mình có phần đẹp hơn, loại cảm giác này thật là cực kỳ không tốt, hướng về phía Mặc Ly hết sức bất mãn nói: "Bản tiểu thư cần nghỉ ngơi rồi, những người không có nhiệm vụ sớm một chút rời đi đi!"
Dạ Thiên nhìn Mặc Ly, quay lại nhìn Dạ Nguyệt Sắc, kể từ khi Mặc Ly vào nhà, chân mày chưa từng giãn ra, hướng về phía Mặc Ly nói: "Vị cô nương này, mời theo ta đi ra ngoài, ta có lời muốn hỏi cô nương.”
Mặc ly cười vô hại, hướng về phía Dạ Thiên gật đầu một cái, tất cả mọi người rời đi.
Nguyệt Vô Thương nhìn bóng lưng Dạ Thiên cùng Mặc Ly, trong bụng suy nghĩ, cảm thấy càng khả nghi, đệ nhất mỹ nhân sao? Xem ra chuyện này có chút phức tạp, chỉ mong đừng làm loạn kế hoạch của hắn.
Nguyệt Vô Thương thấy Dạ Nguyệt Sắc ngủ thiếp đi, kéo chăn lại, đứng dậy, xem ra hắn nên tự mình đi một chuyến.
Sau khi bóng người màu trắng ra khỏi phòng, một bóng người như gió làm cho người ta cảm thấy bị hoa mắt, nhanh chóng lắc mình vào trong phòng Dạ Nguyệt Sắc .
Người nọ bước chân thanh thản, giống như đi ở trong nhà mình, nhàn nhã xoải bước, chậm rãi đi tới trước giường Dạ Nguyệt Sắc, ống tay áo vung lên điểm huyệt ngủ của nàng, nhàn nhã tự đắc ngồi ở vị trí của Nguyệt Vô Thương vừa rồi, nghiêm túc quan sát Dạ Nguyệt Sắc đang ngủ thiếp đi.
Thật là giống nhau a! Mặc Ly ở trong lòng cảm khái, đột nhiên đưa tay kéo chăn ra, không chút do dự mở áo Dạ Nguyệt Sắc, nhìn điểm hồng nơi ngực trái, da trắng nõn gần như trong suốt, tựa hồ có thể xuyên qua da thấy cổ trùng ngủ đông bên trong.
Mặc Ly từ từ mở tay ra, nụ cười nơi khóa miệng so với vẻ vô hại vừa rồi thì khác nhau một trời một vực, hơn nữa lại lộ ra vẻ đắc ý.
Mà lúc này ngoan ngoãn nằm ở trong tay Mặc Ly chính là hồ điệp vẫn mong muốn vỗ cánh mà bay, rất giống con ở cùng Nguyệt Lưu Ảnh, nụ cười của Mặc Ly lại càng sâu.
Trong hoàng cung, hai người giằng co, không ai nhường ai. Không khí có vẻ hết sức đè nén khẩn trương, không khí chung quanh tựa hồ cũng ngưng kết lại, Nguyệt Lưu Ảnh mắt thẳng tắp nhìn Nguyệt Vô Thương, hắn cũng không dám dùng sức hô hấp, chỉ có thể gượng chống mà cùng Nguyệt Vô Thương giằng co, trầm giọng hỏi: "Hoàng thúc có thể viết hưu thư ?”
Nguyệt Vô Thương nhìn Nguyệt Lưu Ảnh, trong mắt lóe lên tức giận, thanh âm càng thêm ám trầm vô cùng, "A Ảnh, hôm nay ta muốn ngươi chết, ngươi tuyệt đối sống không qua ngày mai!"
Nguyệt Lưu Ảnh sắc mặt tối sầm lại, ngay sau đó trấn định, trên mặt vẫn sinh ra vẻ tươi cười, "Có Dạ Nguyệt Sắc chôn theo ta, chúng ta khi sống không làm được vợ chồng, không thể sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày, cũng có thể chết cùng tháng cùng năm, như vậy tốt lắm, đa tạ hoàng thúc thành toàn!"
Nguyệt Vô Thương đột nhiên đi tới trước mặt Nguyệt Lưu Ảnh, ngón tay thon dài nắm cổ hắn thật chặt, từng chữ từng câu nói: "Đừng cho là ta không dám giết ngươi!"
Nguyệt Lưu Ảnh vô vị cười, mắt nhìn chằm chằm Nguyệt Vô Thương, "Ta đây cho là ngươi không dám!”
Nguyệt Lưu Ảnh bởi vì thiếu dưỡng khí, sắc mặt tím lại, cố nặn ra vẻ tươi cười, tựa hồ lúc này người bị bóp chặt cổ họng không phải là hắn.
Hắn tin, Nguyệt Vô Thương sẽ không giết hắn, nếu khônghai ngày trước sẽ không tra xét địa phương của hắn, tìm mẫu cổ. Nói vậy hôm nay chính là tìm khắp nơi không thấy, mới có thể ra hạ sách này tới uy hiếp hắn.
Bất kể Nguyệt Vô Thương thông minh như thế nào, hắn cũng sẽ không tìm được mẫu cổ, bởi vì mẫu cổ là cổ cũng mà không phải là cổ vậy. Dù ruột hắn có chin khúc, tim có bảy lổ, cũng không thể sẽ tìm được mẫu cổ chút nào dấu vết.
"Vậy ta lập tức giết ngươi!" Nhẹ nhàng nói ra mấy chữ, thanh âm nhẹ tựa hồ bay theo, ngón tay từ từ nắm chặt, động tác cực chậm, chậm để cho Nguyệt Lưu Ảnh có thể thử nghiệm cảm giác không khí từng chút từng chút biến mất. Đồng thời từ từ đưa tay nâng lên cao, khiến chân Nguyệt Lưu Ảnh dần dần rời khỏi mặt đất.
Nguyệt Lưu Ảnh cắn răng không lên tiếng, bọn họ hiện đang đánh cuộc, đánh cuộc người nào mất kiên nhẫn trước.
Không khí tĩnh mịch, chỉ có thể nghe tiếng gió gào thét bên ngoài, cùng với hô hấp của Nguyệt Lưu Ảnh.
"Ha ha. . . . . ." Lúc này tĩnh mịch bị một trận tiếng cười dễ nghe phá hủy, thanh âm từ xa đến gần, đồng thời một bóng người màu đỏ xuất hiện trong phòng, người này chính là Mặc Ly. Thân ảnh mơ hồ vào trong điện, nếu như nàng không lên tiếng, hẳn là hai người cũng không phát hiện
Ống tay áo màu đỏ giống như có ý thức cuốn qua hông của Nguyệt Lưu Ảnh, không biết Mặc Ly dùng phương pháp gì, một giây sau, Nguyệt Lưu Ảnh đã được cứu ra ngoài, lúc này khom lưng kịch liệt ho khan, tham lam hô hấp.
Nguyệt Vô Thương cả kinh, nữ nhân nhỏ tuổi này lại có tu vi như thế. Hắn vốn tưởng rằng Mặc Ly có dáng dấp giống như Dạ Nguyệt Sắc, chắc chắn có liên hệ máu mủ, nhưng lại cùng một giuộc với Nguyệt Lưu Ảnh, hơn nữa người này thần bí như vậy, không biết trong hồ lô bán thuốc gì?
"Vương gia làm cái gì vậy?" Mặc Ly hướng về phía Nguyệt Vô Thương khẽ mỉm cười, đem Nguyệt Lưu Ảnh kéo ra phía sau, "Vương gia không ở nhà thưởng thức tiếng địch ta tự chuẩn bị, ngược lại rảnh rỗi chạy đến hoàng cung đi dạo. . . . . .”
Nguyệt Vô Thương con mắt sắc lạnh, sáng như đuốc nhìn Mặc Ly, lại nhìn Nguyệt Lưu Ảnh thần sắc khiếp sợ, lắc mình một cái đi tới trước mặt hai người, trầm giọng hỏi: "Mẫu cổ ở nơi nào?"
Nguyệt Lưu Ảnh sau khi thở dốc cũng trầm giọng hướng về phía Mặc Ly hỏi: "Ngươi rốt cuộc là người phương nào?"
Mặc Ly nhẹ nhàng cười một tiếng, thanh âm giống như ngọc, thanh thúy mà dễ nghe, hướng về phía Nguyệt Lưu Ảnh nói: "Hoàng thượng chẳng lẽ đã quên, ngày đó nhìn thấy tình cảnh của ta, hôm nay lại không biết ta là ai?"
Trên mặt Nguyệt Lưu Ảnh thoáng qua một tia sát ý, hôm đó nhìn thấy nàng, lúc đó hắn thật sự cho nàng là Dạ Nguyệt Sắc. Mặc Ly lời vừa nói ra, mặt của hai người liền trầm lại, Mặc Ly rốt cuộc là lai lịch ra sao?
"Hai vị nghe được tiếng địch mơ hồ, dễ nghe lắm đúng không!" Mặc Ly nhẹ nhàng cười một tiếng, ngay sau đó xoay người biến mất khỏi cung điện, động tác nhanh, chỉ làm cho người ta cảm thấy một đạo hồng quang thoáng qua, đợi họ phản ứng kịp thì Mặc Ly đã biến mất không thấy đâu.
Nguyệt Vô Thương phản ứng kịp, thật nhanh chạy về Tướng phủ, Nguyệt Lưu Ảnh con mắt sắc ám trầm, xoay người cầm Hồ Điệp trên long án, đi theo Nguyệt Vô Thương tới Tướng phủ.
Lúc này trong Tướng phủ, tiếng địch réo rắt, một tiếng tiếp một tiếng, nhiều tiếng đòi mạng.
Dạ Nguyệt Sắc nằm ở trên giường, trên mặt tràn đầy khổ sở, mồ hôi không ngừng từ trán và chóp mũi tràn ra, đôi tay ngón trỏ trắng bệch, nắm chặt vải giường, đôi mắt đóng chặt, chân mày nhíu lại, xem ra hết sức khó chịu.
Một bên Bắc Đường mười ngón tay cùng sử dụng, nhanh chóng ghim kim, dùng ngân châm ngăn thính giác Dạ Nguyệt Sắc lại, chẳng qua là tiếng địch quá mức mãnh liệt, biện pháp như thế chẳng qua là trị ngọn không trị gốc, Bắc Đường mồ hôi trên mặt toát ra, hắn chỉ hy vọng có thể chống đỡ được tới lúc Nguyệt Vô Thương mang theo mẫu cổ trở lại.
Mà phía ngoài, Nam Uyên mang theo người của Vương Phủ, từng bước từng bước giết người thổi địch, chẳng qua là có hơi nhiều người, cho nên tiêngs tiêu kia mãi không dứt.
Nhất thời trong Tướng phủ, mùi máu tươi tràn ngập. Dù là gió cuồng liệt cũng thổi không hết, là tuyết tràn ngập cũng ép không được.
Lúc Nguyệt Vô Thương chạy về, chỉ nhìn thấy Dạ Nguyệt Sắc nằm ở trên giường, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi chảy ra làm làm tóc ướt đẫm dán thật chặt ở trên mặt, khiến cho khuôn mặt vốn nhỏ nhắn lại càng nhỏ hơn, giống như sinh mệnh sắp tiêu tán, Nguyệt Vô Thương đột nhiên có cảm giác không nắm bắt được.
Nguyệt Vô Thương trong lòng đau xót, bước nhanh về phía trước. Chỉ thấy vẻ thống khổ trên mặt Dạ Nguyệt Sắc càng nặng nề, cả kinh trong lòng, vén chăn lên nhìn, chỉ thấy thật dầy dưới váy mơ hồ tràn ra một màu đỏ.
Nguyệt Vô Thương lúc này đôi mắt đỏ ngầu, hướng về phía Nguyệt Lưu Ảnh quát lên: "Mẫu cổ đâu?"
Bắc Đường thấy thế cũng cả kinh, vội vàng ghim kim ổn định thai nhi, lúc này trên tay hắn tràn đầy mồ hôi hột. Cả người giống như là ngâm trong nước, toàn bộ ướt đẫm.
Nguyệt Lưu Ảnh thấy thế, sắc mặt càng ám trầm, nhìn Dạ Nguyệt Sắc sắc mặt trắng bệch, cùng với huyết sắc tràn ngập, trong mắt lóe lên một tia không đành lòng cùng tàn nhẫn, ngay sau đó quay đầu.
Lần nữa quay đầu lại thì trong mắt đã hoàn toàn không có thần sắc vừa rồi, lại tràn đầy vẻ hung ác, hướng về phía Nguyệt Vô Thương nói: "Nếu muốn cứu nàng, mà hoàng thúc lại không muốn viết hưu thư, vậy cũng được, chỉ cần đem Thiên Nhật Hồng độc tập trung vào cơ thể, ta đương nhiên sẽ cứu nàng. . . . . ."
Đôi mắt phượng của Nguyệt Lưu Ảnh nhìn thẳng vào Nguyệt Vô Thương, cầm trong tay một bình sứ trong suốt đưa cho Nguyệt Vô Thương, một tay đem nắp bình lấy ra, một mùi máu tươi nhất thời tràn ngập ở trong không khí.
Mắt Nguyệt Vô Thương tối sầm lại, nhìn lướt qua Dạ Nguyệt Sắc, nâng tay trái lên, ở trên cổ tay hung hăng lướt một cái, nhất thời máu tươi chảy ròng. Nguyệt Vô Thương cũng không nhìn lại trên cổ tay mình, đưa tay tiếp nhận bình sứ trong tay Nguyệt Lưu Ảnh.
"Không thể. . . . . ." Bắc Đường sợ hãi kêu lên, trên đời đã không còn cải tử hồi sinh đan, nếu như lại trúng Thiên Nhật Hồng độc nhất định là phải chết, nếu như chỉ tạm thời hưu phu nhân, núi xanh còn đó, ngày khác nhất định có thể giết Nguyệt Lưu Ảnh.
Chẳng qua là Nguyệt Vô Thương đã đem bình sứ chứa Thiên Nhật Hồng độc hòa với máu, rót lên vết thương, hai loại huyết dịch từ từ dung hợp, phát ra màu sắc xinh đẹp.
Nguyệt Vô Thương nhìn Dạ Nguyệt Sắc trên giường khẽ mỉm cười, cho dù lúc này hắn viết hưu thư, Nguyệt Lưu Ảnh cũng sẽ dùng cổ độc uy hiếp hắn dùng độc, nếu không tại sao đem độc dược mang ở trên người, nhất định là sớm có dự mưu.
Huống chi, cho dù chết, hắn cũng sẽ không bỏ nàng.
Nguyệt Lưu Ảnh thấy thế, tảng đá treo trong lòng rốt cuộc rơi xuống, trên mặt tràn ngập nụ cười, đi tới bên giường nhìn Dạ Nguyệt Sắc, cúi người chuẩn bị ôm Dạ Nguyệt Sắc mang đi.
Bắc Đường thét một tiếng kinh hãi, sau đó liền tiếng ngã xuống đất, Nguyệt Lưu Ảnh cúi người ôm lấy Dạ Nguyệt Sắc, nhanh chóng ra khỏi Tướng phủ.
Trên đường đi bông tuyết gào thét, hàn phong rên rỉ.
Nguyệt Lưu Ảnh đem Dạ Nguyệt Sắc quấn vào áo choàng, phi thân ra khỏi Tướng phủ, nhanh chóng chạy về phía phủ Tứ hoàng tử trước kia.
Một gian phòng của phủ Tứ hoàng tử, Nguyệt Lưu Ảnh cảm khái thế sự vô thường, hôm đó chính tại nơi này, tây tử dặc đem nàng giao cho hắn, hắn ở nơi này đem nàng vứt bỏ, cho nên thành toàn bọn họ, hôm nay ở nơi này, hắn tuyệt đối không cho phép nàng rời khỏi hắn, bất kể là dùng phương pháp gì.
Nguyệt Lưu Ảnh nhìn Dạ Nguyệt Sắc nằm ở trên giường, từ trong ngực thận trọng lấy ra hồ điệp trong lồng, khẽ kéo vạt áo Dạ Nguyệt Sắc, đem Hồ Điệp tới trước ngực Dạ Nguyệt Sắc .
Không sai, mẫu cổ cũng không phải là cổ trùng, cho nên dù Nguyệt Vô Thương có bản lãnh mức nào cũng sẽ không biết mẫu cổ chính con bướm này. Cũng sẽ không biết, ngày đó Tây Tử Dặc cho Thái hậu trúng cổ độc, chính là mẫu cổ của Dạ Nguyệt Sắc, mà sau khi dùng cổ độc, liền đem mẫu cổ thả vào cơ thể người khác, cho đến khi nó phá kén thành bướm, dùng cái này giải cổ độc.
Cho nên hắn mới có thể chắc chắn, Nguyệt Vô Thương không tìm được mẫu cổ, chắc chắn hắn sẽ mình tự nguyện trúng Thiên Nhật Hồng độc. Mà hắn đem Mặc Ly thân phận thần bí kia cho Nguyệt Vô Thương, cũng sinh vào mười bốn tháng bảy, nếu như hắn muốn giải độc, như vậy tất sẽ giống như trước đây, sau đó cả cuộc đời này là cùng Dạ Nguyệt Sắc vô duyên.
Nguyệt Lưu Ảnh nở nụ cười, như thế quanh đi quẩn lại, cuối cùng vẫn như vậy.
Sau đó nụ cười trên mặt Nguyệt Lưu Ảnh đột nhiên dừng lại, chỉ thấy Hồ Điệp trong lồng lúc đến gần ngực Dạ Nguyệt Sắc liền hấp hối. Thấy hồ điệp phơi thây ở trong lồng, Nguyệt Lưu Ảnh liền biến sắc, thấy trước ngực Dạ Nguyệt Sắc không có động tĩnh gì, không có chút nào là giải được cổ độc.
Tây Tử Dặc! Ngươi dám lừa ta! Nguyệt Lưu Ảnh hai tay nắm chặt lại . . . .
Trong Tướng phủ, sắc mặt Nguyệt Vô Thương nhiễm đem nằm trên giường, Nam Uyên đã không biết đi nơi nào, chỉ còn Bắc Đường quỳ gối bên cạnh, tiếp tục thuần thục ghim kim lấy máu.
Bắc Đường thần sắc chuyên chú, cũng không chú ý tới lúc này trong phòng nhiều hơn hai người, chính là Bắc Mạc quốc quân cùng với Hướng Nhai. Bắc Mạc quân chủ thần sắc nghiêm nghị, nhìn Nguyệt Vô Thương trên giường, trong lòng một trận đau đớn, năm đó ông ta chính là bị như vậy khổ sở hơn hai mươi năm.
Bắc Đường ở Tướng phủ cứu trị Nguyệt Vô Thương, bên kia Nam Uyên đi theo Nguyệt Lưu Ảnh đến Tứ hoàng tử phủ. . . . . .