Gió lạnh thổi tuyết bay, bên trong nhà màu hoàng quất (màu vàng giống trái quýt) ánh đèn ấm áp chiếu xuống, trên cửa sổ hình ảnh tuyết rơi nhiều, đột nhiên một bóng người thoảng qua. Trong phòng Nguyệt Lưu Ảnh nhìn lướt qua Dạ Nguyệt Sắc cau mày, hô hấp dồn dập nằm ở trên giường, khẽ cau mày, sau đó đứng dậy đi ra bên ngoài.
Cửa đột nhiên mở ra, hoa tuyết bị gió lạnh thổi đem một bóng trắng chạy vào phòng, cửa nhanh chóng đóng lại. Bóng trắng vọt đến trước giường, đôi mắt hoa đào thần sắc quyến luyến, ngón tay trắng nõn thon dài khẽ nâng lên dung nhan người đang ngủ thiếp, còn chưa kịp khẽ xoa dung nhan trắng như ngọc kia, người kia cau mày buồn bực đột nhiên mở mắt.
Một đôi mắt sáng lấp lánh, bên trong tràn ngập hài hước, dù vậyvẫn ung dung nhìn người ngồi bên giường, một cánh tay lúng túng của Nguyệt Vô Thương nâng trong không trung, khẽ khơi lên một đôi mắt to ngập nước, không hề chớp mắt nhìn Nguyệt Vô Thương.
“Là ngươi!” Nguyệt Vô Thương nhìn lướt qua người nằm trên giường, nếu như không phải vừa mới nhìn thấy tia thần sắc kia trong mắt nàng ấy, hắn thật đúng là thiếu chút nữa không nhận ra, Nguyệt Vô Thương khóe mắt dư quang quét về phía hồ điệp trong lồng tre, khẽ cau mày, trong bụng mỉm cười suy tư, đột nhiên hiểu rõ rồi, hắn đã nói đem chỗ của Nguyệt Lưu Ảnh cùng với cả Thiên đô lật tung lên mà không tìm được mẫu cổ, hắn làm sao cũng không hề nghĩ đến mẫu cổ cũng có thể phá kén thành bướm.
“Sao lại không thể là ta?” Mặc Ly từ trên giường ngồi dậy, sóng mắt lưu chuyển nhìn Nguyệt Vô Thương, chậm rãi từ trên giường bò dậy, sau đó hướng về phía Nguyệt Vô Thương khẽ mỉm cười: “Chuyện đã hoàn thành, ta muốn đi trước, sẽ không quấy rầy Vương gia thưởng tuyết…
Tròng mắt Nguyệt Vô Thương khẽ híp một cái, nhìn thần sắc Mặc Ly hôm nay như vậy, hắn ngược lại kết luận Dạ Nguyệt Sắc hiện tại không có việc gì rồi, chẳng qua là hiện giờ đang ở đâu, chỉ sợ là bị Mặc Ly giấu đi.
Nguyệt Vô Thương muốn kéo Mặc Ly ra bên ngoài biệt viện của Tứ hoàng tử, trong mắt Mặc Lý thoáng qua một tia cười giảo hoạt, thân hình lóe lên, lập tức thần kỳ xuất hiện phía sau lưng Nguyệt Vô Thương, thân hình xinh đẹp tựa trước gương, nhìn Nguyệt Vô Thương có chút kinh ngạc, cười quyến rũ một tiếng, sau đó đứng dậy bay ra ngoài.
Nguyệt Vô Thương nhìn bóng lưng Mặc Ly rời đi, khẽ cau mày, đem bên trong gian phòng quét nhìn một vòng, trừ mùi hương thơm lạ lùng trong phòng, ngoài ra cũng không có phát hiện bên trong có cái gì khác thường, kết quả là đuổi theo thân hình Mặc Ly rời khỏi biệt viện của Tứ hoàng tử.
Nguyệt Vô Thương đạp tuyết đuổi theo Mặc Ly, cho đến khi dừng lại ở ngôi miếu đổ nát ngoài thành . Nguyệt Vô Thương nhìn Mặc Ly dừng lại, trầm giọng hỏi: “Nàng ở đâu?”
Mặc Ly vuốt ve lọn tóc buông xuống trước ngực, nhìn Nguyệt Vô Thương nói: “Tại sao ta phải nói với ngươi?”
Đôi mắt Nguyệt Vô Thương nhíu lại, quét Mặc Lý một vòng, chỉ bằng nàng vừa mới tránh thoát hắn một khắc kia, hắn đã biết Mặc Ly người này không đơn giản. Gió lạnh vừa thổi, đem vạt áo Nguyệt Vô Thương thổi lên, gió cuốn bọt tuyết nhào lên trên mặt Nguyệt Vô Thương, ánh sáng tuyết chiếu lên sắc mặt của hắn càng thêm trắng bệch.
Đôi mắt Mặc Ly vô hại, ánh mắt lại mang theo nụ cười nhìn Nguyệt Vô Thương, nụ cười trong mắt sâu hơn, đột nhiên bay tới trước mặt Nguyệt Vô Thương, thân hình mềm yếu không xương hướng trên người Nguyệt Vô Thương ngang nhiên dựa tới, Nguyệt Vô Thương khẽ lui về phía sau, tránh đi thân thể Mặc Ly dựa tới.
Ánh mắt nhìn Mặc Ly hết sức không vui, trong mắt ẩn chứa tức giận. Mặc Ly khẽ mỉm cười, lơ đễnh nhìn Nguyệt Vô Thương, cười duyên nói: “Ngươi phải hôn ta, ta liền nói cho ngươi biết nàng ở nơi nào?”
Mặc Ly khẽ ngẩng đầu lên, cổ cao to ngoặt ra một đường cong đẹp mắt, đôi môi đỏ mọng hơi cong lên, ngón tay thon dài vuốt đôi môi một cái, mị nhãn như tơ nhìn Nguyệt Vô Thương, một bộ dạng mặc cho người hái.
Tức giận trong mắt Nguyệt Vô Thương càng sâu thêm, cắn răng nghiến lợi nói: “Ta đã nói qua, ta không đam mê đoạn tụ!”
“Vậy là ngươi không đáp ứng?” Mặc Ly nhìn lướt qua Nguyệt Vô Thương, vẻ mặt không chút nào biến hóa, vẫn như cũ cười nhìn Nguyệt Vô Thương nói: “Vậy ngươi chờ cả đời cũng không thể nhìn thấy nàng đi!”
Đôi mắt Nguyệt Vô Thương nhíu lại, trong mắt sát ý nồng đậm, đột nhiên đưa tay đặt ở cổ Mặc Ly: “Không cần giở trò, nếu không cho dù có thêm cánh ngươi cũng đừng mơ tưởng bay ra khỏi kinh thành!”
Nụ cười trên mặt Mặc Ly vẫn như cũ, thấy Nguyệt Vô Thương đặt tay trên cổ của nàng, nàng ta cũng không có chút nào sợ hãi, thuận thế hướng trong ngực Nguyệt Vô Thương khẽ dựa, cả người giống như là không xương lướt qua tay Nguyệt Vô Thương, đem gò má tựa vào lồng ngực Nguyệt Vô Thương, một cái tay khác lại nhẹ nhàng vuốt lồng ngực Nguyệt Vô Thương, cười trêu nói: “Thật là không thương hương tiếc ngọc a!”
Nguyệt Vô Thương chán ghét đem Mặc Ly trong ngực đẩy ra ngoài, trầm giọng nói: “Ta hỏi lần cuối cùng, nàng ở đâu?”
Nụ cười trong mắt Mặc Ly sâu hơn, tròng mắt hướng hương án của ngôi miếu đổ nát liếc một cái, chỉ thấy trên hương án khoác một màn vải, Đôi mắt Nguyệt Vô Thương nhíu lại, thân thể thật nhanh hướng hương án đi tới, khóe miệng Mặc Ly câu lên, nụ cười càng phát sâu.
Nguyệt Vô Thương vạch mảnh vải rách trước mặt hương án, lại phát hiện phía dưới là một con heo bị trói gô lại, chính lúc này đậy đang dùng lỗ mũi đẩy đi mảnh vải rách. Nguyệt Vô Thương trong mắt lóe lên tức giận cuồng bạo, tức khắc quay đầu, lại phát hiện Mặc Ly cười quỷ dị một tiếng, đột nhiên lắc mình một cái mất tung hình ảnh.
Nguyệt Vô Thương nhanh chóng đuổi theo thân hình Mặc Ly đi ra ngoài, trong bụng khẽ suy tư, từ hoàng cung đến phủ Tứ hoàng tử, lại có mặt trong miếu hoang đổ nát, Mặc Ly căn bản không thể mang Dạ Nguyệt Sắc đi, cho nên chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất, Dạ Nguyệt Sắc đoán chừng vẫn còn ở trong biệt viện của Tứ hoàng tử.
Trong biệt viện của Tứ hoàng tử, Nguyệt Lưu Ảnh đuổi theo bóng người đi ra ngoài một lát sau phát hiện tình huống không đúng, để ngừa trúng kế điệu hổ ly sơn, vội vàng chạy về phòng, chỉ thấy trên giường sớm đã không còn bóng dáng của Dạ Nguyệt Sắc, sắc mặt Nguyệt Lưu Ảnh đen lại, đột nhiên phát hiện phía sau bình phong có dị động, bèn chuyển tới phía bên ngoài của bình phong, chỉ thấy Dạ Nguyệt Sắc đang trốn ở sau tấm bình phong, trên mặt Nguyệt Lưu Ảnh rốt cuộc cũng dịu lại, đi lên phía trước ôm lấy người Dạ Nguyệt Sắc.
“Nguyệt Sắc, nàng đã tỉnh?” Giọng nói Nguyệt Lưu Ảnh kích động, hắn còn tưởng Tây Tử Dặc lừa gạt hắn, không nghĩ đến cổ độc thật sự đã giải, trong lòng Nguyệt Lưu Ảnh kích động vạn phần: “Nàng đã tỉnh, ta lo lắng…”
Dạ Nguyệt Sắc cả người cứng ngắt nhìn Nguyệt Lưu Ảnh ôm nàng, lúc này thân thể không thể động, miệng không nói, chỉ có thể mặc cho tên Lessbian ôm nàng, nhưng trong lòng thì nóng nảy vạn phần.
“Nguyệt Sắc…” Nguyệt Lưu Ảnh đem cằm đặt trên bả vai của Dạ Nguyệt Sắc, giọng nói ôn nhu:
“Về sau để cho ta đến chăm sóc cho nàng được không?”
Dạ Nguyệt Sắc khẽ nhíu mày, trong lòng vạn phần khinh bỉ, chỉ có thể khiến cho Nguyệt Lưu Ảnh ôm nàng nói nhỏ, lời nói chút được chút không.
“Nguyệt Sắc…” Nguyệt Lưu Ảnh đặt tay trên bụng của Dạ Nguyệt Sắc, thai kì đã hơn ba tháng, bụng đã có chút nổi lên, ngón tayNguyệt Lưu Ảnh đặt trên bụng Dạ Nguyệt Sắc mỉm cười, nhưng con mắt thì tối sầm lại, trầm giọng nói: “Nguyệt Sắc, đứa nhỏ trong bụng chúng ta không cần, có được hay không, về sau chúng ta sẽ có rất nhiều hài tử…”
Dạ Nguyệt Sắc nghe Nguyệt Lưu Ảnh vừa nói như vậy, trong lòng trầm xuống, đôi mắt sáng quắc khẽ thoáng qua một tia khiếp sợ, trong lòng nóng nảy vạn phần.
Lúc này cửa đột nhiên bị mở ra, gió lạnh đi vào, một đạo âm thanh khinh thường vang lên: “Vậy cũng không được, đứa bé trong bụng của nàng cũng không phải là ngươi có thể động được!”
Thân hình Mặc Ly lóe lên, trực tiếp xuyên qua bình phong đi cùng Nguyệt Vô Thương tới trước mặt của Nguyệt Lưu Ảnh, cười duyên nói: “Nàng đương nhiên là không thể để cho ngươi chiếu cố, ngươi muốn nàng vui vẻ vậy thì thay đổi lời nói kia đi, vậy thì ta có thể dừng lại, ha ha…”
Sau đó thân hình tiến về phía trước, Nguyệt Lưu Ảnh ngay sau đó ngã về phía sau lùi mấy bước, mà Dạ Nguyệt Sắc thì bị tách ra khỏi trong lòng Nguyệt Lưu Ảnh, trong mắt lóe nụ cười khinh thường, ánh mắt nhạo báng nhìn Nguyệt Lưu Ảnh, tiếng cười dễ nghe giống như là châu ngọc rơi xuống khay ngọc.
“Để nàng lại, trẫm thả ngươi một con đường sống!” Nguyệt Lưu Ảnh nhìn Mặc Ly cùng Dạ Nguyệt Sắc phía sau lưng, hắn biết thân phận Mặc Ly không rõ nên không thể khống chế, chẳng qua là hôm nay quả quyết không thể để cho Mặc Ly mang Dạ Nguyệt Sắc đi.
“Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!” Mặc Ly nhạo báng nói, kéo Dạ Nguyệt Sắc, hai người cùng nhau biến mất ở trong gian phòng.
Con cóc! Nguyệt Lưu Ảnh nhìn bóng người biến mất, lớn tiếng quát lên: “Người đâu, đuổi theo!”
Dạ Nguyệt Sắc nhìn Mặc Ly mang theo nàng bay trên không như giẫm trên đất bằng bình thường đi lại, khẽ lên tiếng nói: “Ngươi muốn mang ta đi đâu?”
Mặc Ly vừa bay, vừa lơ đễnh đối với Dạ Nguyệt Sắc nói: “Dẫn nàng đến nơi tốt!”
“Ta không muốn đi!” Dạ Nguyệt Sắc hướng về phía Mặc Ly nói: “Ngươi thả ta xuống đi, ta nói ta không đi!”
“Phải không?” Mặc Ly bước chân không ngừng, xem thường cười nói: “Vậy cũng không phải do nàng quyết định!”
“Bụng của ta đau quá.” Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên nghĩ đến mới vừa rồi tình cảnh trong biệt viện của Nguyệt Lưu Ảnh, tựa hồ Mặc Ly cũng giống nàng rất quan tâm đến đứa bé trong bụng của nàng, vì vậy hướng về phía Mặc Ly lớn tiếng kêu lên nói: “Ai yêu, bụng của ta đau, đau bụng…”
Mặc Ly ôm Dạ Nguyệt Sắc dừng trên một gốc cây, hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc nói: “Đừng chơi trò vặt vãnh này, ta nhìn một cái cũng biết hài tử trong bụng nàng không có sao!”
Dạ Nguyệt Sắc nhìn Mặc Ly, đột nhiên hét lớn: “Nguyệt Nguyệt, cứu mạng! Cứu mạng a Nguyệt Nguyệt…”
“Đừng kêu nữa…” Mặc Ly dùng ngón tay móc móc lỗ tai, cười nói: “Gọi cũng uổng phí khí lực, ta nghĩ nàng vẫn không biết…”
Mặc Ly nhìn Dạ Nguyệt Sắc nói: “Hắn trúng Thiên Nhật Hồng, tạm thời đuổi theo chúng ta cũng vô ích…”
“Thiên Nhật Hồng?” Dạ Nguyệt Sắc nhướng mày, nàng biết rõ tình hình thống khổ của hắn khi trúng Thiên Nhật Hồng, trong lòng nóng nảy, nắm chặt tay Mặc Ly hỏi: “Sao lại trúng Thiên Nhật Hồng?”
Mặc Ly nhìn Dạ Nguyệt Sắc, khóe mắt khẽ nhướng lên, đôi mắt đi lòng vòng, nhìn Dạ Nguyệt Sắc nói: “Ta phải nói thế nào với nàng cho đúng đây?” Mặc Ly nhìn lướt qua bộ dạng ngây thơ của Dạ Nguyệt Sắc, Nguyệt Vô Thương quả nhiên là đem nàng bảo vệ rất khá, đoán chừng nữ nhân ngốc này hiện tại cũng không biết mình trúng cổ độc đi, vậy hắn có nên nói cho nàng biết sự thật hay không đây?
“Ngươi nói a! Ngươi nói a!” Dạ Nguyệt Sắc cắn ống tay áo Mặc Ly, lo lắng hỏi.
“Nếu như mà ta nói nàng phải đáp ứng ta ngoan ngoãn đi theo ta!” Đôi mắt Mặc Ly chợt hiện ý cười, khóe miệng còn cong lên một nụ cười ta ác: “Dĩ nhiên nàng cũng có thể không đáp ứng ta, vậy nàng liền mang theo nóng nảy, mang theo nghi ngờ đi theo ta!”
“Được, ta đáp ứng ngươi!” Tiểu nữ tử co được dãn được, nói không giữ lời đó cũng là thái độ bình thường, Dạ Nguyệt Sắc hướng về phía Mặc Ly nói: “Ngươi mau nói…”
“Ta nghĩ nàng còn không biết nàng trúng cổ độc “Phá kiển” đi…” Mặc Ly nhìn lướt qua Dạ Nguyệt Sắc, nàng là không có tim không có phổi đây? Hay chỉ ngốc một chút mà thôi? Mặc Ly lướt qua Dạ Nguyệt Sắc: “Giải cổ của mẫu cổ của nó là ở trong tay Nguyệt Lưu Ảnh, Nguyệt Lưu Ảnh uy hiếp Nguyệt Vô Thương viết từ thư bỏ nàng, kế này không thành liền ép Nguyệt Vô Thương tự tay mình gieo xuống Thiên Nhật Hồng cổ độc, sau đó thì cho nàng giải cổ! Biết rồi chứ!”
Dạ Nguyệt Sắc vừa nghe sự thật khiếp sợ, sau đó nước mắt liền cứng đầu cứng cổ từ trong vành mắt tràn ra. Trong lòng trừ trách Nguyệt Vô Thương chuyện gì cũng gạt nàng, bất kể là trước kia chuyện đổi kiệu họa hay là hôm nay chuyện nàng trúng độc, hắn cũng gạt nàng, nước mắt càng rơi càng nhiều, giống như chuỗi ngọc bị đứt, từ trên mặt chảy xuống rơi trong gió rét đông thành một viên rồi một viên trân châu.
“Nguyệt Vô Thương, cái tên khốn kiếp này!” Dạ Nguyệt Sắc lấy tay hung hăng lau nước mắt, hướng về phía bầu trời đen kịt hô: “Khốn kiếp, khốn kiếp, tên lường gạt…”
Nàng vẫn cho là hắn chính là cưng chìu nàng, giống như một dạng cưng chìu sủng vật, ngay cả khi chuyện đổi kiệu hoa lần trước, làm cho nàng thương tâm thật lâu, nhưng mà hôm nay vì nàng ngay cả mạng cũng không cần, hôm nay nàng mới phát hiện hắn không để cho nàng biết là vì tốt cho nàng, không muốn làm cho nàng quan tâm, chỉ muốn cho nàng mọi việc ở trong lòng đều khoái khoái lạc lạc, nước mắt trên mặt Dạ Nguyệt Sắc càng rơi càng nhiều.
“Nguyệt Vô Thương, cái tên lừa gạt này!” Dạ Nguyệt Sắc giọng nói nghẹn ngào hô: “Tên lừa gạt, tên lừa gạt…”
“Ừ, ta là tên lừa gạt…” Một tiếng thở dài mỏng như cánh ve, đi theo hướng gió thổi đến trong tai của Dạ Nguyệt Sắc, Dạ Nguyệt Sắc dùng ống tay áo lau nước mắt một cái, chỉ cảm thấy nhánh cây đứng dưới chân nhẹ nhàng run rẩy, bên cạnh đã nhiều hơn một người.
Đột nhiên bị người khác ôm, Mặc Ly đã mang theo Dạ Nguyệt Sắc bay đến một ngọn cây khác, Dạ Nguyệt Sắc ngước mắt đẫm lệ mông lung, chỉ thấy tuyết trắng làm màn che đi gương mặt hoa đào yêu mị, lại tái nhợt như hoa tuyết .
“Nguyệt Nguyệt, chàng làm sao vậy?” Dạ Nguyệt Sắc nhìn Nguyệt Vô Thương, giọng nói lo lắng hỏi, đôi mắt sóng nước mênh mông tràn ngập lo âu.
Nguyệt Vô Thương vẫy vẫy cổ tay phải, hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc nói: “Không có chuyện gì…”
“Chàng lại gạt ta!” Tròng mắt Dạ Nguyệt Sắc nhìn theo tay Nguyệt Vô Thương thấy được cổ tay trái của hắn, chỉ thấy trên bạch y đã nhuộm màu đỏ, trong lòng càng nóng nảy, quay đầu lại hương Mặc Ly nói: “Ngươi thả ta xuống đi, mau thả ta xuống đi…”
Khóe miệng Mặc Ly câu lên một nụ cười quỷ dị hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc nói: “Là nàng nói a…”
Sau đó đôi tay vừa để xuống, cả người Dạ Nguyệt Sắc liền từ trên nhánh cây rơi xuống, đột nhiên kinh hô: “A…”
Đôi mắt Nguyệt Vô Thương nhíu lại, thật nhanh lắc mình hướng chỗ Dạ Nguyệt Sắc bay tới, nhưng mà do tay bị thương còn mất máu quá nhiều, khiến cho tốc độ Nguyệt Vô Thương so với bình thường chậm rất nhiều, Mặc Ly nhác thấy Dạ Nguyệt Sắc rơi xuống trên bệ thủy lâu liền ôm lấy .
Thân hình Nguyệt Vô Thương lảo đảo một cái, dừng ở phía trước của Dạ Nguyệt Sắc và Mặc Ly.
Chỉ thấy Dạ Nguyệt Sắc che bụng, sắc mặt có chút trắng bệch: “Đau bụng…”
Mặt Mặc Ly liền biến sắc, bảo bối trong bụng chính là hi vọng của hắn a, hắn ta bất quá mới vừa chỉ cùng nàng đùa giỡn một tí, hắn ta cũng không biết Dạ Nguyệt Sắc sẽ sợ hãi như vậy.
Sắc mặt Nguyệt Vô Thương cũng biến đổi, đột nhiên lắc mình đến trước mặt Dạ Nguyệt Sắc, một tay đẩy Mặc Ly đang sửng sốt qua một bên, khom lưng đem một viên định thai hoàn luôn mang trong ngực đưa vào miệng Dạ Nguyệt Sắc, hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc nói: “Sắc Sắc, đừng sợ, ta dẫn nàng trở về, nàng đừng sợ…”
Lúc này đôi tay Nguyệt Vô Thương run rẩy, thừa dịp Mặc Ly mất hồn trong nháy mắt ôm Dạ Nguyệt Sắc phi thân rời đi.
“Nguyệt Nguyệt, đau bụng…” Trán Dạ Nguyệt Sắc mồ hôi tràn đầy, đôi tay níu thật chặt ống tay áo của Nguyệt Vô Thương, trên mặt tràn đầy thần sắc thống khổ.
Nhất thời trán Nguyệt Vô Thương cũng nhanh chóng đổ đầy mồ hôi, cả người không ngừng run rẩy, nhưng mà chân cũng vững vàng từng bước một, trong miệng không ngừng an ủi: “Sắc Sắc, đừng sợ, có ta ở đây không có chuyện gì!”
Nguyệt Vô Thương ôm Dạ Nguyệt Sắc vào một gian Thiên Hạ tiền trang, hiện tại đoán chừng Nguyệt Lưu Ảnh cũng đang tìm bọn họ khắp nơi, Vương phủ cùng Tướng phủ không thể quay về, chỉ có thể tạm thời dừng ở nơi này.
Người của tiền trang đưa Nguyệt Vô Thương cùng Dạ Nguyệt Sắc đến nội thất, Nguyệt Vô Thương thả Dạ Nguyệt Sắc lên giường, cánh tay trái đã bị máu tươi nhiễm đỏ, nhận được tín hiệu Bắc Đường sớm đã chạy tới nơi này, giúp Dạ Nguyệt Sắc châm cứu giữ thai.
Nam Uyên đứng ở một bên nhìn cánh tay Nguyệt Vô Thương chảy máu, tiến lên đem cánh tay băng bó đơn giản.
Bởi vì sớm đã nhận thấy được ý đồ của Nguyệt Lưu Ảnh, sớm đã đem ngân châm phong trụ huyết mạch trên cánh tay trái, sau đó đem Thiên Nhật Hồng gieo xuống, thứ nhất tiêu trừ hoài nghi của Nguyệt Lưu Ảnh, để cho hắn giải độc cho Dạ Nguyệt Sắc, sau đó hắn liền bảo Bắc Đường đem huyết dịch nhiễm Thiên Hồng Nhật toàn bộ phóng ra ngoài.
Sau đó ngay thời điểm Nguyệt Lưu Ảnh lấy cổ trùng trong người Dạ Nguyệt Sắc ra, hắn nhân cơ hội này dẫn nàng đi. Chẳng qua là vạn nhất không nghĩ tới, Mặc Ly lại phát hiện, đem kế hoạch của hắn phá hư, bất quá may mà là nàng vẫn còn ở bên cạnh, nhưng hiện giờ Nguyệt Vô Thương lo lắng nhìn Dạ Nguyệt Sắc sắc mặt trắng bệch trên giường, trong lòng nóng nảy vạn phần.
Lúc này Bắc Đường một châm một châm vững vàng chưa trị cho Dạ Nguyệt Sắc, Nguyệt Vô Thương nắm chặt quả đấm, bất kể lai lịch Mặc Ly ra sao, nếu mà hài tử trong bụng Dạ Nguyệt Sắc ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, cho dù hắn là thần thì Nguyệt Vô Thương cũng muốn hắn xuống địa ngục.
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một gia nhân của Thiên Hạ tiền trang nhẹ nhàng đi vào, hướng về phía Nam Uyên nói: “Không xong, thị vệ quan phủ ở khắp nơi lục soát người…”