Chuyển ngữ Thanh Hoa Beta Nhã Vy
Trác Diệp sững sờ, Liên Tiêu đang vẽ nàng?
Sóng mắt Liên Tiêu chuyển động, cười cười nhìn qua Trác Diệp, nhẹ giọng mị hoặc nói: “Thật là đẹp…!”
Trác Diệp buồn cười, Liên Tiêu này thật là không buông tha bất kỳ cơ hội nào để phóng điện…
Nàng đứng dậy, nhấc làn váy đi xuống đình nghỉ mát, nàng muốn nhìn một chút Liên Tiêu vẽ nàng thành dạng gì…
Trong bức tranh, một nữ tử mặc váy trắng, tay áo bồng bềnh, tự nhiên tiêu sái, trên khuôn mặt tinh xảo rực rỡ mang theo nụ cười nhẹ nhàng, thong dong. Trong hai mắt thông minh tỉnh táo phảng phất lộ ra cao xa, lạnh nhạt, không để chuyện thế tục vào mắt.
Mỗi một cái cười, một cái nhăn mày của Trác Diệp được vẽ trên giấy cực kỳ sôi nổi, sinh động!
Tuy Trác Diệp chỉ biết vẽ một chút ảnh phim hoạt hình đơn giản, cũng không hiểu phương pháp kỹ năng vẽ của các quốc gia cổ đại, nhưng cũng nhìn ra được, kỹ năng vẽ của Liên Tiêu khá cao siêu.
“Không tồi! Đều vẽ ra được vẻ hấp dẫn, say mê.” Liên Cầm chẳng biết lúc nào cũng đã đi tới, cười nói.
“Là Liên công tử vẽ ta rất tốt, ta làm sao có khí chất này.” Trác Diệp cười, liếc qua nhìn Liên Tiêu, lại lầu bầu một câu: “Nhưng mà, hình như huynh xâm phạm quyền chân dung rồi…”
“Thế nào là quyền chân dung?”
“Có ý gì?”
Liên Tiêu, Liên Cầm đồng thời lên tiếng nghi hoặc.
“À… Không có gì… Ta thuận miệng nói bậy…” Trác Diệp n nhếch miệng. Đúng là không giữ miệng mà! Thật là đủ thiếu nợ! Sau đó nàng lập tức nói sang chuyện khác: “Ồ! Lần này Liên công tử vẽ, sao cảm giác lại hoàn toàn khác lần trước nhỉ? Ta không nhìn ra là một người vẽ.” Trác Diệp cẩn thận nhìn hình vẽ của mình, đặc biệt là chi tiết, xử lý tỉ mỉ cùng với phương thức biểu hiện giống như khác hoàn toàn…
“Lần trước?” Liên Tiêu nghi ngờ nói: “Trác cô nương có xem qua những bức tranh khác của ta?”
“Đúng rồi… Là hình vẽ cô gái đẹp trên con diều mà huynh đưa cho Huyễn Nhi.”
“À…” Liên tiêu nghe vậy thì kéo dài một hơi, sau đó liếc Trác Diệp, mị nhãn như tơ, khẽ cười nói: “Người đẹp trên con diều kia… Không phải do ta vẽ đâu…”
“Không phải huynh vẽ sao? Con diều kia không phải huynh đưa cho Huyễn Nhi sao?” Trác Diệp sững sờ, kinh ngạc nhìn Liên Tiêu…
Bánh Bao nhỏ nghe vậy cũng trợn tròn mắt.
“Con diều đúng là ta làm, còn tranh vẽ kia….” Liên Tiêu cầm bút vẽ nhúng vào màu, sau đó hai mắt híp lại nhìn Trác Diệp, nói: “Loại trình độ vẽ đó làm sao có thể từ tay của bổn công tử!”
“Cái gì con diều, cái gì người đẹp?” Liên Cầm nghi hoặc lên tiếng, sau đó như nghĩ đến cái gì, hét lớn: “A…! Liên Tiêu! Đệ… Đệ không phải là đưa con diều lần trước cho Huyễn Nhi đó chứ?”
“Chuẩn rồi…” Liên Tiêu lười biếng đáp, sau đó tiêu sái vung bút, tinh tế vẽ làn sóng lên váy Trác Diệp.
“Khốn kiếp! Thứ đó sao có thể đưa cho Huyễn Nhi? Đệ đúng là dạy hư trẻ nhỏ mà!” Liên Cầm trừng mắt mắng.
“Dạy hư trẻ nhỏ?”Liên Tiêu liếc qua Liên Cầm, sau đó tà tứ nhếch môi: “Đây là nói tỷ hả…?
“Đệ! Còn không phải là do kẻ gây tai họa như đệ mà…”
Trác Diệp nhìn sắc mặt Liên Cầm quái dị, khóe miệng bỗng hơi giật, hỏi: “Liên Cầm, hình vẽ trên con diều kia không phải là cô vẽ đó chứ…?”
“Chuyện này… Hình kia là ta vẽ…” Liên Cầm miệng cười toe toét, ngượng ngùng nói.
“Cô… Cô đúng là giỏi…!” Trác Diệp dở khóc dở cười lắc đầu nói. Nàng thật không biết nói gì thì tốt, kiểu vẽ hương diễm này lại xuất phát từ tay một nữ tử, lại là một nữ tử trong xã hội phong kiến!
“Ta… Ta làm sao biết được tên khốn này lại đưa cho Huyễn Nhi. Ta còn tưởng rằng…” Liên Cầm xấu hổ, đưa tay gãi đầu: “Ta còn tưởng rằng nó đưa cho người thân mật nào…”
Trác Diệp im lặng…
“Kỳ thật…” Giọng nói non nớt của Bánh Bao nhỏ bỗng nhiên chen vào: “Cháu thật sự là thích người đẹp trên con diều kia…”
Trác Diệp 囧, quả thật là Bánh Bao háo sắc…
“Tiểu tử thối! Lại nói bậy ta mách với cha cháu!” Liên Cầm xụ mặt uy hiếp.
Bánh Bao nhỏ nghe thế, bàn tay nhỏ chống nạnh, không để bụng mà trợn trắng mắt với Liên Cầm: “Cô dám nói cho phụ vương cháu, cháu liền nói với phụ vương người kia là do cô vẽ! Cô còn thường xuyên xúi cháu và Liên Tranh trốn học. Để phụ vương tìm cô tính sổ!”
“…” Liên Cầm bại rồi…
“Phụt…” Trác Diệp thấy Bánh Bao nhỏ uy hiếp lại thì không khỏi cười ra tiếng…
“Cái gì người đẹp?” Liên Tranh cũng chạy tới, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn tò mò hỏi.
“Tuổi còn nhỏ, đừng có cái gì cũng hỏi!” Bánh Bao nhỏ nhíu mày, hung dữ trừng mắt quát Liên Tranh.
“Huyễn ca ca, Tranh Nhi… Chỉ nhỏ hơn ca năm tháng…” Liên Tranh bẹp miệng, yếu ớt kháng nghị nói.
“Nhỏ một ngày cũng là nhỏ! Đừng có không nghe lời, ca cũng là vì muốn tốt cho đệ! Đi, qua một bên chơi đi!” Bánh Bao nhỏ duỗi bàn tay béo ra, vỗ cái đầu nhỏ nhắn của Liên Tranh, ra vẻ thấm thía mà nói.
Thật ra trong lòng Bánh Bao nhỏ cũng có nghi hoặc, không hiểu là người đẹp trên con diều kia có gì không tốt. Nhưng thấy mấy người lớn này có sắc mặt cổ quái như vậy, có lẽ là con diều kia thật sự có chỗ không ổn! Bé cảm thấy vẫn là không cho Liên Tanh biết thì tốt hơn.
“…”
“…”
“…”
Nghe vậy, khóe miệng mấy người lớn ở đây co rút tập thể, lặng yên…
Ở Liên phủ ăn bữa tối xong, Trác Diệp mang theo Bánh Bao nhỏ muốn cáo từ..
Trước khi đi, Trác Diệp nói với Liên Tiêu: “Liên công tử, tặng bức tranh hôm nay huynh vẽ cho ta được không?”
“Tặng cho nàng sao? Có thể… Nếu như… Nàng lại muốn ta vẽ bức thứ hai…” Liên tiêu nhìn Trác Diệp, ý vị thâm trường cười mị hoặc.
Xảo Linh sau lưng Trác Diệp nghe vậy thì thiếu chút nữa kêu ra tiếng! Vẽ bức thứ hai!! Chẳng lẽ Liên công tử muốn kết hôn với cô nương?!! Thế này thì tan nát trái tim nhiều cô gái Thịnh Kinh mất! Còn có… Cô nương gả cho Liên công tử, vậy vương gia nhà nàng làm sao bây giờ?
Trác Diệp sững sờ, sau đó nhớ tới Xảo Linh từng nói qua với nàng: Nếu Liên Tiêu chịu vì một nữ tử vẽ tranh lần thứ hai thì nữ tử kia chính là thê tử hắn nhận định…
“Ta chỉ cần bức tranh này là đủ rồi, Liên công tử không cần lại vẽ bức thứ hai!” Trác Diệp giả ngu cười nói. Nàng cũng không nhận ramình thật sự đã bắt trái tim yêu nghiệt này làm tù binh, phỏng chừng là cho tới nay, thái độ đạm mạc đối với hắn của mình đã kích thích hắn rồi..!
“Nhưng mà… Liên mỗ muốn để lại một bức tranh của cô nương bên người. Khi không thấy cô, nhìn bức tranh cũng hóa giải nỗi tương tư.” Đôi mắt của Liên Tiêu như nước, hàm xuân mang ý cười:” Nếu như tranh này đưa cho cô nương, Liên mỗ chỉ có thể vẽ một bức khác, nhưng mà… Liên mỗ cũng không phải đơn giản mà vẽ cho người khác lần thứ hai…”
Khóe miệng Trác Diệp lại co quắp, chẳng lẽ nàng lại gặp phải kiểu tao ngộ biến tướng cầu hôn lần nữa?
“Đã như vậy thì quên đi! Tranh này huynh cũng không bỏ, vậy huynh giữ đi.” Trác Diệp cắt đứt lời nói chưa nói hết của Liên Tiêu, ôm lấy Bánh Bao nhỏ, lại nhướn mày nói với Liên Tiêu: “Ta cứ nghĩ rằng huynh sùng bái ta là được rồi!” Nói xong liền mang theo Xảo Linh và huynh đệ Trịnh thị quay người đi đến cổng Liên phủ…
“Ha Ha Ha! Rất biết đả kích! Rốt cuộc còn có người không bị đệ lừa! Cười chết ta rồi!” Liên Cầm tựa vào cửa, cười to không ngớt.
“Nữ nhân như vậy mới tuyệt diệu…” Liên Tiêu híp mắt, nhìn bóng lưng Trác Diệp, khóe môi phác họa một nụ cười xinh đẹp động lòng người…