Vương Gia Xấu Tính Vương Phi Tinh Quái

chương 120: huynh đệ tình thâm!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chuyển ngữ Thanh Hoa Beta Nhã Vy Hoàng Cung. Trong ngự thư phòng.

Phượng Lâm Duệ một thân long bào vàng sáng, sắc mặt âm trầm, vỗ bàn cả giận nói: “Lão già cẩu thả kia thật đúng là không chịu xuống núi?”

“Là thần đệ vô dụng…” Hai tay Phượng Lâm Sách nắm chặt, trong giọng nói lộ ra vẻ tự trách.

“Ai… Điều này không thể trách đệ…” Phượng Lâm Duệ thở dài, trên mặt lại lộ vẻ giận dữ, nói: “Đúng là không nhịn được! Nếu không phải còn ôm một tia hi vọng là ông ta chịu rời núi thì trẫm đã phái người san bằng Mạc Thương Sơn của lão già kia rồi!”

Lông mày Phượng Lâm Sách nhíu lại, mím môi không nói.

“Ở chỗ Liễu Chi thế nào?” Phượng Lâm Duệ lại hỏi.

“Để thay thế hai vị thuốc Lai Tuyết Lan, ông ta đã tinh luyện thành công hỗn hợp, chỉ là…” Phượng Lâm Sách thoáng dừng một chút, trên mặt không cam lòng nói tiếp: “Dùng cái kia làm thuốc, hiệu lực không bằng năm phần Ngưng bích hoàn…”

“Chuyện này… Chuyện này nguy hiểm quá lớn!” Khuôn mặt Phượng Lâm Duệ u sầu, đứng lên đi lại thong thả trong thư phòng…

Bỗng nhiên Phượng Lâm Sách mở miệng nói: “Nếu… Có người có công lực giống của Lâm Ca và có quan hệ dòng tộc vận công cho đệ ấy… Gắng gượng thì được chín phần…”

Phượng Lâm Duệ nghe vậy liền mạnh mẽ dừng bước chân lại, nhìn Phượng Lâm Sách nói: “Đệ muốn…”

“Lâm Ca là sư đệ của đệ…”

“Không được!” Phượng Lâm Duệ lạnh lùng nói: “Trên người Lâm Ca trúng độc Ảm sát thực. Đệ vận công cho đệ ấy sẽ có khả năng bị phản phệ. Nếu có gì ngoài ý muốn thì cũng không có Bạch lão tiền bối thứ hai có thể liều mình cứu đệ nữa!”

“Trước bốn mươi ngày, mỗi ngày dùng thuốc Liễu Chi đặc chế để bảo vệ tâm mạch của đệ thì sẽ không dễ dàng bị phản phệ như vậy được. Nếu thật sự có bị phản phệ, Liễu Chi có thể bảo vệ tính mạng của đệ…!” Phượng Lâm Sách nhàn nhạt trần thuật.

“Nói cho hết lời đệ chưa nói đi!” Phượng Lâm Duệ nhìn chằm chằm Phượng Lâm Sách ra lệnh: “Ta muốn biết, nếu như phản phệ, đệ sẽ phải trả đại giá gì?”

Phượng Lâm Sách mím môi, trầm mặc một lúc lâu mới nói: “Mất đi võ công.” Cũng có khả năng bị liệt suốt đời… Một câu sau, hắn cũng không nói ra miệng.

“Đệ… Đệ đã bắt đầu dùng?” Giọng Phượng Lâm Duệ khẽ run hỏi.

“Một tháng nữa là Lâm Ca dừng uống thuốc rồi, bất kể thế nào đệ ấy cũng không thể xảy ra chuyện gì!” Phượng Lâm Sách kiên định.

“Ai… Phải là đệ sao?” Phượng Lâm Duệ khẽ thở dài, ngã ngồi trên long ỷ.

“Trên đời này còn có người thích hợp hơn đệ sao?: Phượng Lâm Sách thanh lãnh nói: “Nếu có thể để Lâm Ca vượt qua khó khăn này, mất đi võ công cũng đáng”

“Nhưng…. Độc của đệ ấy vẫn là không giải được…”

“Chỉ cần gắng gượng qua hai tháng dừng uống thuốc kia, luyện thành công một lò Ngưng bích hoàn thì ít nhất chúng ta còn có thời gian nghĩ cách giải độc cho đệ ấy…”

“Aiz…!” Phượng Lâm Duệ biết rõ Phượng Lâm Sách đã quyết nên cũng không nói gì nữa. Người trúng độc là thất đệ của hắn, cũng là hoàng đệ thiệt thòi nhất của hắn! Nếu hắn có thể hi sinh võ công đi cứu, hắn cũng sẽ không chút do dự nào. Chỉ là… Tam đệ… Aiz…

Thụy vương phủ, Phong Lâm Uyển.

Trác Diệp ngồi trước cửa sổ, bê một chén trà nóng, nhìn qua chiếc đồng hồ cát trên bàn trà phát ngốc.

Đã là mùa đông rồi!

Thời gian trôi qua thật nhanh. Nhoáng một cái, nàng đã ở thời không không rõ này hơn bốn tháng rồi. Tuy còn chưa thực sự dung nhập thời đại phong kiến này, nhưng có rất nhiều chuyện thật sự là thói quen rồi. Ở hiện đại, có một triết lý mà hầu như tất cả mọi người đều biết rõ: không chống được lũ thì phải học cách sống chung với lũ…

Bây giờ nàng vẫn một mực cố gắng thích ứng với tất cả ở đây, đương nhiên là khi không chạm đến phạm vi mấu chốt của nàng, việc tiếp thu chế độ thống trị của phong kiến này cũng sẽ có kết quả…

“Cô nương, Cẩn Vương gia đến rồi.” Xảo Linh gõ cửa đi vào thông báo.

“Hả?” Trác Diệp ngẩng đầu, nhẹ nói: “Mau mời.”

“Mấy ngày không thấy Trác cô nương tới quý phủ của ta đánh cờ, ta liền không mời mà tới, hy vọng không quấy rầy nàng.” Trên khuôn mặt tuấn nhã của Phượng Lâm Ca mang theo nụ cười nhẹ nhàng như gió xuân, theo sau Xảo Linh đi vào.

Phượng Lâm Sách lâm triều chưa trở về, hôm nay hắn đến Thụy Vương phủ chỉ là để gặp Trác Diệp.

Trác Diệp vừa đứng dậy chào đón, vừa cười nói: “Sao lại thế được, là ta sợ quấy rầy vương gia cho nên mấy ngày nay không đi…” Nàng đã phát hiện, trong một tháng, thân thể của Phượng Lâm Ca có hơn nửa thời gian vô cùng suy yếu. Khi thì chuyển biến tốt đẹp một chút, cách vài ngày, sắc mặt lại trở nên tái nhợt dị thường.

Mấy ngày trước, Trác Diệp đánh cờ cùng Phượng Lâm Ca ở Cẩn Vương phủ thì thấy môi hắn không có chút máu nào, trên trán lấm tấm mồ hôi nhưng vẫn kiên trì đánh hết ván cờ cùng nàng, trong lòng nàng rất không đành lòng, cũng sinh ra áy náy. Từ đó, nàng liền quyết định tận lực bỏ thói quen nghiện đánh cờ của mình, ít đi quấy rầy Phượng Lâm Ca.

Đánh cờ không chỉ hao tâm tốn sức mà còn hao tổn thể lực, đặc biệt là thân thể…

“Nàng cũng biết, ta chỉ vương gia nhàn tản.” Phượng Lâm Ca cười nói, ngồi xuống ghế.

Hắn không dám có quá nhiều yêu cầu xa vời, chỉ là muốn thừa dịp mình còn khỏe mạnh mà gặp nàng nhiều một chút, trò chuyện cùng nàng nhiều một chút, mặc dù ngày sau… Hắn cũng không tiếc nuối…

“Hôm nay ta không muốn đánh cờ đâu. Vương gia đã đến thì trò chuyện đi.” Trác Diệp cười, ngồi ở đối diện Phượng Lâm Ca.

“Cũng được. Ta cũng có chuyện muốn nói cùng nàng.” Phượng lâm Ca nhìn ra được, Trác Diệp nói không muốn đánh cờ là sợ thân thể của hắn không chịu đựng nổi, trong lòng toát ra tình cảm ấm áp.

Xảo Linh ngâm trà, sau đó quay người ra ngoài. Aiz… Nàng đã sớm nhìn ra Cẩn vương gia cũng yêu thích cô nương. Thật đáng thương! Cũng đáng thương như vương gia nhà nàng! Thích một cô nương không hiểu biết về tình cảm… Còn có Liên công tử cũng say mê cô nương không hiểu phong tình này! Nàng lắc đầu, cũng không biết là cô nương thật sự không biết hay là giả vờ không biết. Thật tò mò không biết cuối cùng ai sẽ ôm được người đẹp về nhà…

Cá nhân Xảo Linh vẫn là hướng về Thụy Vương gia nhà nàng. Quý phủ có một Vương phi thông minh, kỳ lạ, đối xử với hạ nhân nhẹ nhàng, lại dám khiêu chiến với vương gia thì thật thú vị…!

Trong phòng, Trác Diệp nhìn Phượng lâm Ca cười hỏi: “Có chuyện gì muốn nói cùng ta sao?”

“Hôm sau là mùng một tháng chạp. Là ngày bắt đầu của hội ‘Lưu thủy khánh hoan’, có hứng thú đi xem không?”

“Hội ‘Lưu thủy khánh hoan’?” Trác Diệp hào hứng: “Mấy ngày nay ta cũng nghe Xảo Linh nói qua, nhưng nghe nói ngày bắt đầu chỉ có quý tộc mới được tham gia, ta đi có vẻ không hợp!”

Hàng năm Hội ‘Lưu thủy khánh hoan’ bắt đầu vào mùng một tháng chạp, dùng danh nghĩa hoàng gia tổ chức ở một biệt viện của hoàng gia – Thịnh An Viên. Đây là một lễ mừng hoạt động lớn được cử hành trong mười ngày, chủ yếu là chúc mừng một năm thu hoạch và chúc phúc cho một năm sau. Hội khánh hoan sẽ sắp xếp hí khúc liên tục, múa xiếc ảo thuật, buổi chiều có hội đèn lồng, ngày đêm không nghỉ.

Toàn bộ hội ‘lưu thủy khánh hoan’ thì ngày đầu tiên là ngày quan trọng nhất. Hoàng thượng, hoàng hậu sẽ dẫn thần tử tế tự bái thiên, cầu quốc thái dân an, người không có địa vị không vào được. Chín ngày sau thì không hạn chế bình dân đi vào, thâm chí còn có thể ở đây bày quầy bán bán thức ăn, tạp hóa, các loại đồ chơi.

Phượng Lâm Ca cười: “Nàng là bạn của Vương gia, còn không tính là có thân phận sao?”

“A, được. Ta đi!” Trác Diệp cười nói: “Nhưng mà, buổi sáng cầu phúc ta sẽ không đi, buổi tối ta đi xem biểu diễn.” Nghe Xảo Linh nói tế tự kia đến Hoàng thượng còn phải quỳ lạy, hơn nữa thời gian quỳ còn không ngắn, nàng cũng không muốn đầu gối mình chịu tội đâu!

Phượng Lâm Ca hiểu rõ cười nói: “Được, vậy thì buổi tối.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio