Chuyển ngữ Lyn Suki Beta Nhã Vy
Mấy bút lông và nghiên mực chưa khô, xem ra là vừa đi ra ngoài không lâu… Phượng Lâm Sách tùy ý đưa tay nhẹ nhàng lật mấy trang giấy lên lớp giảng bài, cũng không có dấu vết văn chương gì.
Phượng Lâm Sách lần nữa nhìn lướt qua máy cái bút lông còn dính mực, hơi suy nghĩ một chút, cúi đầu nhìn lại trên mặt đất, quả nhiên… Chỗ chân ghế dựa, có một tờ giấy bị vò nát…
Khom người nhặt lên, mở ra, đợi khi thấy rõ ràng bốn chữ to “Phương án dạy học”, lông mày Phượng Lâm Sách lập tức nhăn lại! Chuyện này, đây là nàng ghi sao? Những chữ này, thực là không thể gọi là xấu bình thường được mà! Nếu ví von chữ này thành gián bò, đoán chừng gián cũng phải nhảy ra kháng nghị kiểu ‘Ngươi nói bậy! Vu oan cho chúng ta, chúng ta làm sao có thể đi khó coi như thế được!’ mất.
Tại hội thi thơ Bích đình, bên trong một nữ tử thông minh, sáng tạo hơn người, xuất khẩu thành thơ lại có thể viết chữ khó coi như vậy? Thật sự là khiến hắn quá ngoài ý muốn rồi…
Phượng Lâm Sách kinh ngạc qua đi, lại bất động thanh sắc thả đám giấy kia xuống, quay người đi đến sân, hỏi một lão bà đang tưới cây: “Có biết nàng ấy đi đâu không?”
“Cô nương, hình như đi tìm ngỗng, lông ngỗng rồi…” Lão bà cẩn thận từng li từng tý nói.
Phượng Lâm Sách nhíu mày, nghi hoặc lặp lại: “Lông ngỗng?”
“Đúng vậy ạ! Hình như là đi phòng bếp, cô nương muốn lấy lông ngỗng làm gì, lão nô cũng không biết…”
Phượng Lâm Sách gật đầu, nhấc chân ra khỏi Phong Lâm Uyển.
Phòng bếp trong hậu viện Thụy vương phủ.
“Trác cô nương, lông ngỗng vương phủ ta đều ở đây hết rồi, người xem, rất nhiều nè, muốn ăn thế nào, mong người chỉ bảo.” Quản sự mập mạp trong phòng bếp vẻ mặt cười ngây ngô nói với Trác Diệp.
“Ta muốn mấy cọng lông mà thôi.” Trác Diệp cười, chậm rãi đi tới chỗ một con ngỗng trắng muốt mập mạp.
“Mấy cọng lông?” Quản sự bó tay, lại nhìn Xảo Linh mong được thỉnh giáo.
Xảo Linh lắc đầu với gã, lại nói, nàng cũng không biết cô nương muốn làm gì mà…
Trác Diệp cười nịnh nọt với con ngỗng béo, càng lúc càng tới gần nó…
Ngỗng béo bỗng nhiên nghiêng đầu, cảnh giác nhìn Trác Diệp đang đi tới, trong lòng bỗng nhiên sợ hãi, bà cô này không dưng cứ cười âm hiểm vậy làm chi…
Rốt cuộc, Trác Diệp cũng xuất thủ! Vồ tới con ngỗng béo!
Ngỗng béo hoảng sợ, kêu một tiếng “Ự…c” sợ hãi, bà cô này quả nhiên âm hiểm! Nó run rẩy vội vàng nhảy lên chạy trốn, đúng là người sợ nổi danh, ngỗng sợ sức mạnh mà! Đặc biệt ta còn là một con ngỗng của chung! Ngỗng béo vừa chạy vừa rớt nước mắt, nếu như hôm nay mệnh có thể sống, nó nhất định sẽ giảm béo!!!
Trác Diệp thực không may, vồ hụt rồi!
“Này! Ngỗng đại hiệp, ta chỉ lấy của ngươi mấy cọng lông thôi, cũng không giết ngươi, đừng nhỏ mọn như vậy mà!” Trong lòng Trác Diệp lẩm bẩm, lại nhanh chóng đuổi tới.
Ngỗng béo “cạc cạc” mà tránh trái, tránh phải, khiến gà vịt khác trong sân cũng bay lên nhảy xuống, huyên náo trong sân, Trác Diệp cũng bất chấp, tập trung khóa chặt mục tiêu, chỉ trông thấy con ngỗng càng gần nàng, bất quá thật bi thương, nàng phát hiện ra, mọc cánh đúng là linh hoạt hơn nàng, bắt cả buổi mà cọng lông sau mông nó cũng chẳng chạm được…
Đám gia cầm, gà vịt ù ù cạc cạc, dùng tiếng ngỗng bàn tán huyên náo…
Mỗ vit: “Ngươi cũng trốn hả?”
Mỗ gà: “Đúng vậy! Ngươi cũng trốn hả? Thật đúng dịp…”
Mỗ vịt: “Đồng chí cùng nhau cố gắng, mạng nhỏ quan trọng hơn!”
Ngỗng béo thở hồng hộc vẻ trâu bò: “Ừ, bà cô này điên rồi! Đáng sợ quá! Mọi người mau trốn đi!”
“…”
Xảo Linh và quản sự béo kia trợn mắt, đổ mồ hôi đầm đìa, đàn ngỗng cùng Trác Diệp ngươi truy, ta trốn đầy sân nhỏ, quýnh L quýnh L bọn họ hóa đá mất rồi…
Phượng Lâm Sách đi vào phòng bếp sau viện, liền nhìn thấy đúng cảnh gà bay ngỗng chạy, người ngã ngựa đổ này…
“Phụt…phụt” Nhìn thấy Trác Diệp không cẩn thận dẫm lên không biết bao nhiêu là phân gà, phân vịt hay là ngỗng, lúc nàng ngã chỏng vó, Phượng Lâm Sách rốt cục nhịn không được nữa mà cười ra tiếng…