Chuyển ngữ Lyn Suki Beta Nhã Vy
Quản sự phòng bếp quay đầu lại, trông thấy Phượng Lâm Sách đang đứng phía sau gã thì không thể tin nổi, nháy mắt mấy cái, gã, gã khôn nhìn lầm chứ?! Vương gia uy nghiêm lạnh lùng của bọn họ cũng cười nữa ấy hả?! Còn cười đến… sáng lạn ánh mặt trời như vậy!!!
“Nô tài… Bái kiến Vương gia…” Người cũng khiếp sợ y như vậy là Xảo Linh đứng bên cạnh cũng nhanh phục hồi tinh thần, hành lễ nói. Lại thấy Vương gia cong môi mỏng lên, đôi mắt cong cong nhìn Trác Diệp, hoàn toàn không để ý đến nàng.
Xảo Linh gấp rút chạy đến trước mặt Trác Diệp, cầm khăn ra muốn lau bụi bặm và những thứ dính trên người nàng.
“Đừng nhúc nhích!” Trác Diệp kêu lên.
Xảo Linh bị giật mình, vội vàng dừng tay lại.
“À… bẩn quá. Trác Diệp xấu hổ, há miệng nói. Lại còn, rất thối.
“Nàng đang làm gì thế?” Phượng Lâm Sách cười hỏi.
“Bắt ngỗng! Vương gia nhìn không thấy sao?” Trác Diệp tức giận nói. Trông thấy trên mặt Phượng Lâm Sách nở nụ cười rất vô sỉ, trong lòng Trác Diệp điên cuồng hét: “Má! Không phải huynh lạnh lùng lắm sao? Cứ tiếp tục làm mặt liệt đi chứ! Cười cười! Cười cái P mà cười! Lộ ra răng trắng hả? Có phải cơ bắp mặt huynh bị co rút rồi không?
“Bắt ngỗng làm cái gì mới được?” Phượng Lâm Sách thu hồi nụ cười, chắp tay sau lưng rảnh rỗi hỏi.
“Làm cái phất trần bằng lông ngỗng! Nghe nói còn rắn chắc hơn chổi lông gà ấy, càng dùng càng bền, đánh người càng đau!” Trác Diệp cắn răng nói.
Phượng Lâm Sách nhìn Trác Diệp đang căm giận, khóe môi thoáng mơ hồ nhếch lên, hắn biết rõ nàng vẫn còn tức giận việc hôm qua hắn hôn nàng…
“Đi…giúp tiểu thư bắt ngỗng tới.” Phượng Lâm Sách nói với quản sự béo một bên.
“À? À…Vâng, Vương gia….” Quản sự rút cục cũng hồi hồn, vội vàng đáp.
Quản sự lấy một cái gậy trúc ra, thét to lùa ngỗng vào bên trong, sau đó thò tay vào đã bắt được ngỗng béo tráng béo phì phì.
Trác Diệp quýnh L, thì ra bắt ngỗng là như vậy đấy…
Xảo Linh vội vươn tay tiếp con ngỗng trong tay quản sự đưa tới, hỏi Trác Diệp: “Trác cô nương, lông ngỗng này làm thế nào ạ?”
“Để ta!” Trác Diệp đè tay Xảo Linh trên ngỗng béo lại, nhổ mấy cọng lông dài nhất trên cánh con gỗng, sau lại nói: “Thả ra.” Lại nói với quản sự đang bắt ngỗng: “Không cần bắt nữa, đã đủ rồi.”
Mới mấy cây như vậy đã đủ rồi? Không phải muốn làm cây phất trần lông ngỗng sao? Xảo Linh và quản sự hai mặt nhìn nhau.
Trác Diệp nhìn lông ngỗng đã tới tay, nói một câu với Phượng Lâm Sách: “Vương gia không có việc gì, Trác Diệp cáo lui trước.” Nói xong cũng không đợi Phượng Lâm Sách nói chuyện, lập tức xoay người bỏ đi…
Xảo Linh đã được chứng kiến thái độ Trác Diệp đối với Phượng Lâm Sách, vì thế cũng không quá kinh ngạc, cúi chào Phượng Lâm Sách rồi xách váy đuổi theo.
Quản sự béo trông thấy Trác Diệp chẳng buồn để ý Phượng Lâm Sách thì tức thì hỗn loạn bay trong gió! Ngày hôm nay quả thật là nhiều kích thích quá đi à…
“Không trở về làm việc sao?” Phượng Lâm Sách không biểu tình mà liếc qua quản sự đang phát huy tinh thần pho tượng, lạnh lùng nói.
“Nô, nô tài xin cáo lui…” Quản sự béo nghe vậy, thịt trên người lập tức rung lên, mồ hôi lạnh đầm đìa trả lời.
Phượng Lâm Sách không hề để ý đến gã mà nhấc chân bỏ đi.
Trong Phong Lâm Uyển, Trác Diệp kêu người chuẩn bị nước! Thay bộ quần áo dính đầy phân và nước tiểu gia cầm, tắm nước nóng xong, Trác Diệp bắt đầu nghiên cứu vấn đề chế tác bút lông ngỗng. Xảo Linh thì đứng một bên chăm chú nhìn không hiểu ra sao.
Đợi Trác Diệp chế bút lông ngỗng thành công xong, dùng tư thế quái dị thuần thục ghi mấy chữ lên giấy, Xảo Linh không khỏi kinh ngạc trừng mắt nhìn!
Thì ra chữ có thể ghi như vậy đấy! Thì ra lông ngỗng có thể dùng như vậy đấy! Thì ra chữ cô nương đẹp cỡ vầy nè.
Bút lông ngỗng mặc dù không thuận tay bằng bút máy, bút bi nhưng so ra với bút lông thì cầm thoải mái hơn nhiều, trong lòng Trác Diệp thầm than một tiếng, tuy nhiên trong mắt của mọi người thì khả năng quái dị là vô cùng cao, nhưng so với kết quả việc nàng lấy bút bi công nghệ cao ra thì xem ra chuyện này còn dễ chấp nhận hơn…