"Tiên tử tha mạng! Nếu chúng tôi mạo phạm chỗ nào, kính xin tiên tử đại nhân đại lượng, không nên chấp nhất cùng người quê mùa thô lỗ như chúng tôi. Xin tha cho cái mạng chó của chúng tôi đi." Lần này có cả một nhóm lớn đã tỉnh táo lại, vội vàng quỳ xuống, lớn tiếng kêu tha mạng.
"Các ngươi chỉ biết nói xin lỗi thôi. Hôm nay các ngươi nhất định, phải, chết!"
"Nếu nàng đã không niệm tình thì chúng ta sẽ liều mạng cùng nàng, đằng nào mà chúng chả phải chết!" Không biết người nào dẫn đầu nói như vậy, những người khác cũng theo sau phụ họa, giơ đao kiếm bổ tới người Huyết Đại.
Thấy hành động của bọn chúng, nàng cũng không chút cử động, vẫn đứng ở chỗ cũ chẳng xao động. Mặc cho bọn sơn tặc kêu đánh kêu giết, ánh mắt nàng đều chưa từng thay đổi.
"Sao lại thế này ? Mau dừng tay lại ! Đừng chém ta." Không biết tại sao, đao kiếm trong tay bọn họ không có chém trên người nàng, mà lại ma xui quỷ khiến mà chém tới người bọn họ.
"Má ơi ! Đây là yêu pháp gì ? Làm thế nào mà chúng ta lại như bị trúng tà mà tự chém lên người mình vậy?"
"Đúng, nhất định là nàng giở trò. Nàng ta nhất định là yêu nữ. Chắc là nàng đã dùng yêu thuật mê hoặc chúng ta, mới có thể khiến chúng ta tự chém người của mình." Bọn họ mới vừa rồi còn gọi nàng là Cửu Thiên Tiên Nữ hạ phàm, vậy mà bây giờ lại lập tức đổi thành yêu nữ rồi.
"Vậy bây giờ làm gì?" Người ta còn chưa có động thủ thì bọn họ cũng đã rối loạn trận tuyến. Liệu còn có thể đấu cùng nàng sao ?
"Còn có thể làm gì nữa chứ ? Giờ chỉ còn một biện pháp duy nhất thôi." Cả đám người vừa nghe hắn nói như vậy, mở to hai mắt hy vọng nhìn hắn.
"Biện pháp gì?" Không đợi được câu trả lời của hắn, cả đám người đồng thanh hỏi.
"Tam thập lục kế tẩu vi thượng sách, chạy mau !" Dứt lời, hắn xoay người chạy hướng ngược lại, mà cả đám phía sau cũng phản ứng kịp thời mà gia nhập hàng ngũ chạy trối chết.
"Mẹ nó chứ, đây là biện pháp khốn khiếp gì hả ? Hại lão tử còn tưởng rằng ngươi có chủ ý gì tốt chứ !" Đám sơn tặc phía sau dù đang chạy nhưng vẫn không nhịn được bất mãn mà mắng mấy câu.
Huyết Đại lạnh lùng nhìn đám người chạy còn nhanh hơn thỏ kia. Nàng cũng không vội vàng đuổi theo, nhẹ giơ cổ tay trắng lên. Ống tay áo nàng tung bay, vài miếng có hình dạng hoa sen bay tới đám người đang vội vàng chạy trốn kia. Trong nháy mắt, có rất nhiều tiếng kêu rên. Không bao lâu, bọn chúng đã gục hết trên mặt đất, không còn một tiếng động nào nữa.
Đang lúc nàng xoay người muốn rời đi thì có hai bóng người màu xanh vội vàng chạy tới chỗ nàng. Người tới chính là Lục Ý cùng Tình Thiên. Lúc họ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của đám người kia, nên đã ra ngoài xem một chút, kết quả lại thấy được hình ảnh Huyết Đại giống như tiên tử. Mặc dù nàng đã giết nhiều người như vậy, nhưng ở trong lòng các nàng, nàng chính là ân nhân cứu mạng của mình, cũng chính là tiên tử hạ phàm.
"Tên tiểu nữ tử là Lục Ý. Hiện tại tiểu nữ đang phải mang theo muội muội là Tình Thiên. Cám ơn ơn cứu mạng của tiên tử !" Cô gái lục y lôi kéo cô gái thanh y quỳ xuống trước mặt Huyết Đại. Trừ cha mẹ của mình ra, Lục Ý chưa bao giờ quỳ trước mặt người khác, thế nhưng hôm nay nàng lại cam tâm tình nguyện quỳ lạy cô gái trước mặt.
"Không cần, ta không phải là vì cứu các ngươi mà mới giết bọn hắn ." Nàng lạnh lùng bỏ lại những lời này, xoay người định rời đi, nhưng không ngờ bị người ngăn lại. Nàng không vui cau mày, nhìn về phía cô gái đang chắn đường nàng.
"Tiên tử xin dừng bước!"
"Còn có chuyện gì nữa?" Giọng nói nàng lạnh lùng thể hiện rõ là nàng đang không vui.
"Tiểu nữ cùng với Tình nhi đã không còn nhà để về, gia phụ và gia mẫu cũng bị tặc nhân giết chết. Xin tiên tử thu nhận tỷ muội tiểu nữ đi. Tiểu nữ cùng muội muội nguyện ý đi theo tiên tử, làm nô tỳ cả đời hầu hạ tiên tử, kính xin tiên tử thành toàn."
Dứt lời nàng lại quỳ xuống, cô gái trước mắt nàng vừa nhìn liền biết không phải là người thường, nếu mình có thể đi theo nàng thì sẽ không phải lo lắng kẻ thù đuổi theo, mà nàng và Tình nhi cũng không cần phiêu bạc khắp nơi nữa.