"Đây là chuyện của các ngươi liên quan gì đến ta?" Từ trước đến giờ, nàng không hề có sở thích đi lo chuyện bao đồng, lại càng không phải là quá nhiều thiện tâm mà đi làm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn. Nàng không hề có thời gian rảnh rỗi để đi quan tâm chuyện sống chết của người khác.
"Nếu như tiên tử không chịu đồng ý, Lục Ý cũng chỉ còn một con đường chết. Thay vì bị giết chết bởi tặc nhân không bằng tự mình kết liễu, ít nhất cũng có thể giữ được bản thân trong sạch."
Cô gái dứt khoát nói xong không quên lấy chủy thủ nhắm vào trái tim của mình, chờ đợi câu trả lời của Huyết Đại. Nàng đang đánh cuộc, đánh cuộc rằng cô gái kia thật ra chỉ là mặt ác tâm thiện. Và nàng cuối cùng sẽ tiếp nhận mong ước của mình. Nhưng nàng lầm rồi, nhìn đối phương vẫn cất bước rời đi, chút hy vọng cuối cùng của nàng cũng tan tành.
"Tỷ tỷ! Không cần !" Nàng không chút lưu tình đâm mạnh xuống tim của nàng cũng giống như đang đâm vào ngực của mình vậy. Cuối cùng, toàn thân vô lực té vào trong ngực của muội muội nàng, trong miệng tràn ra đầy máu tươi, tạo thành một bức tranh thê thảm mà duy mỹ.
"Tại sao tỷ lại ngốc như vậy chứ? Cái người vô tình đó có gì đáng để mà tỷ lại tự làm tổn thương bản thân mình như vậy. Nàng không chứa chấp chúng ta thì thôi đi, có gì ghê gớm chứ. Chẳng phải chỉ còn một con đường chết thôi sao, nhưng dù có chết muội cũng muốn được chết có cốt khí, tỷ đi cầu xin nàng làm gì chứ?"
Hồi nãy đến giờ, Tình Thiên vẫn không có lên tiếng gì, nàng nhìn tỷ tỷ té vào trong ngực mình giờ chỉ còn thoi thóp một hơi thở. Nàng than thở khóc lóc nói lớn tiếng chỉ trích cái cô gái lãnh huyết lãnh tình kia. Từ lúc nàng ra đời đến giờ chưa bao giờ thấy người nào máu lạnh như vậy.
"Tinh nhi, đừng nói như vậy. Tiên tử không muốn chứa chấp chúng ta nhất định là có lý do của nàng, mỗi người làm việc đều có nguyên tắc riêng của mình, tỷ tỷ làm như vậy cũng không thể trách nàng."
Nàng ta cố hết sức nói chuyện với muội muội mình.
Nàng nói xong lại nhìn về phía Huyết Đại, hơi thở nàng mong manh cố gắng nói ra thỉnh cầu cuối cùng của mình: "Tiên tử có thể hay không hiểu cho nỗi khổ tâm của tiểu nữ, xin người hãy nhận lấy muội muội ta. Nàng không hiểu sự đời, chỉ là một đứa bé đơn thuần. Ngài nếu không chịu nhận nàng, chỉ sợ...sớm muộn gì, nàng cũng sẽ bị đám tặc nhân kia bắt đi, sống cuộc đời sống không bằng chết."
"Tỷ tỷ, muội không muốn đi theo nàng, tỷ tỷ ở đâu thì Tình nhi sẽ ở nơi đó." Nàng nhìn Huyết Đại đầy căm hận. Nàng quật cường nói, đều là nàng hại chết tỷ tỷ mình, nàng không muốn đi theo nàng ta.
"Nha đầu ngốc, tỷ tỷ không còn nhiều thời gian, không thể bên muội được nữa ..." Nàng nói còn chưa dứt lời liền vô lực cúi thấp đầu xuống. Vậy là một cô gái vừa mới ở tuổi thanh xuân sẽ phải hương tiêu ngọc vẫn.
"Tỷ tỷ !!! Cái người máu lạnh vô tình kia, tỷ tỷ ta đã chết rồi. Bây giờ ngươi đã hài lòng chưa ?" Cô gái thanh y ôm chặt lấy thân thể tỷ tỷ mình. Nàng tuyệt vọng nhìn cô gái vẫn thờ ơ lạnh nhạt kia mà lớn tiếng gào thét mà thể hiện sự phẫn nộ của mình.
"Tỷ tỷ, người đi như thế chắc chắn sẽ rất cô đơn, Tỷ tỷ chờ ta một chút, Tình nhi sẽ tới bên tỷ." Nàng hãm sâu trong tuyệt vọng của chính mình. Nàng không chút do dự rút chủy thủ từ ngực tỷ tỷ ra, đâm mạnh vào ngực của mình.
"Bịch" một tiếng. Chủy thủ trong tay cô gái bị đánh rơi mất. Khuôn mặt nàng đẫm nước mắt nhìn cô gái vừa đánh rơi chủy thùy của mình, không hiểu nhìn nàng.
Chỉ thấy từ trong ống tay áo của nàng lấy ra một viên thuốc hình tròn nhỏ bằng đầu ngón tay để vào trong tay mình. Nàng nhàn nhạt nói một câu: "Muốn cứu nàng hãy cùng ta !". Nàng bỏ lại câu đó rồi chậm rãi đi về phía trước, không hề nhìn Hoa tỷ muội phía sau mình.
Chớp mắt một cái cũng đã qua vài tháng rồi, nàng trừ mỗi ngày giả ngây giả dại thì là liều mạng tu luyện, khó khăn lắm mới được như bây giờ nhàn nhã, có thể tĩnh tâm uống rượu, ngắm trăng, ngắm phong cảnh. Ngày ngày, mượn ánh trăng nhẹ nhàng tung bay, lúc nổi hứng nàng còn có thể xướng lên một khúc cho mình làm vui.