Linh Sơn.
Thiên Lang lên núi mà trong lòng có cảm giác khác lạ.
Đây là lần thứ hai Thiên Lang đến Linh Sơn, lần đầu là đến nhập môn.
Hai lần lên núi, hai thân phận địa vị hoàn toàn khác xa nhau.
Lần trước hãy còn là một thiếu niên đan độc, chưa hiểu biết gì mấy.
Lần này Thiên Lang đã trở thành một danh nhân, có nhiều fan hâm mộ, có lãnh địa, dưới trướng có nhiều huynh đệ thủ hạ giúp sức, lại có quan hệ tốt với nhiều đại bang hội và NPC đại nhân vật, cũng có thể xem là một thế lực đáng kể.
Với tâm trạng hưng phấn, Thiên Lang đi thẳng lên núi, đến Thành Đức Điện nhận nhiệm vụ.
Lần này Thiên Lang về Linh Sơn là để thực hiện nhiệm vụ cấp , để học thêm kỹ năng chiến đấu.
Trước khi đến đây, Thiên Lang đã lên diễn đàn nghiên cứu các phát biểu của những người đã từng hoàn thành loại nhiệm vụ này, thấy rằng mỗi người mỗi vẻ, nhiệm vụ dành cho mỗi người chơi được khích phát tùy ý, rất hiếm khi giống nhau.
Chỉ có một điểm chung là đến Thành Đức Điện gặp chưởng giáo sư tôn bắt đầu nhiệm vụ.
Sau đó chưởng giáo sư tôn sẽ có phân phó.
Đến Thành Đức Điện, thấy cửa điện đóng kín, bên ngoài có Đông Hoa Chân quân trấn giữ, Thiên Lang rất ngạc nhiên và không khỏi phân vân.
Có chuyện gì xảy ra không phải là việc Thiên Lang cần quan tâm, quan trọng là làm sao để gặp được chưởng giáo sư tôn nhận nhiệm vụ đây.
Đông Hoa Chân quân thấy Thiên Lang đứng trước cửa điện phân vân lo nghĩ, mỉm cười hỏi :
- Con đến nhận nhiệm vụ cấp phải không ?
Lão là Tôn sư, nên có Sưu tra thuật, có thể tra xem một số thông tin của những người có cấp độ thấp hơn.
Thiên Lang vội cung kính nói :
- Dạ vâng.
Mong đạo sư chỉ điểm làm sao để gặp được chưởng giáo sư tôn nhận nhiệm vụ.
Thấy Thiên Lang tỏ ra tôn kính, Đông Hoa Chân quân hài lòng, vuốt râu nói :
- Chưởng giáo có việc bận rồi.
Con hãy sang Ninh Thần Điện gặp Điện chủ Minh Ngọc Thanh nhận nhiệm vụ.
Được chỉ dẫn, Thiên Lang cả mừng, cung kính nói :
- Dạ.
Cám ơn đạo sư.
Đệ tử xin cáo lui.
Đông Hoa Chân quân gật đầu hài lòng.
Thiên Lang từ biệt lão xong, liền đi sang Ninh Thần Điện.
Điện này ở phía đông Thành Đức Điện, nằm giữa một hoa viên xinh đẹp, kiến trúc nguy nga tráng lệ, trang hoàng lộng lẫy xa hoa, có điều hơi thiếu phần trang nhã của kẻ thanh tu.
“Điện chủ Minh Ngọc Thanh hẳn là người thế tục, ưa thích hưởng thụ”, Thiên Lang thầm đoán như vậy.
Trong điện, Điện chủ Minh Ngọc Thanh đi qua đi lại, có vẻ rất lo lắng.
Thiên Lang ngập ngừng giây lát, mới đánh liều bước tới chắp tay vái chào, cung kính nói :
- Đạo sư.
Đệ tử đến xin nhận nhiệm vụ cấp.
Minh Ngọc Thanh đang lúc bực bội, khẽ hừ một tiếng, lẩm bẩm trong miệng :
- Lại nhiệm vụ.
Hừ.
Chỉ vì mấy cái nhiệm vụ này, khiến ta không có thời gian chăm sóc cháu ta, mới xảy ra chuyện.
Thiên Lang thầm than trong lòng.
Thật xui xẻo a.
Không ngờ gặp phải lúc lão đang bực bội.
Nhưng nhiệm vụ không thể bỏ qua.
Thiên Lang cung kính hỏi :
- Đạo sư.
Có chuyện gì xảy ra với cháu của đạo sư à ? Đệ tử có giúp gì được không ?
Minh Ngọc Thanh đưa mắt nhìn Thiên Lang, thấy y cung kính hiểu lễ, gật đầu hài lòng, nói với giọng nhã nhặn hơn :
- Cháu nội của ta đi chơi từ hôm qua đến nay vẫn chưa thấy về.
Không biết có chuyện gì xảy ra không nữa.
Ta đã phái nhiều người đi tìm kiếm.
Nếu ngươi không có bận việc gì, hãy tham gia tìm kiếm giúp ta.
Thấy đây cũng là nhiệm vụ, Thiên Lang liền tiếp nhận, rồi hỏi thêm :
- Đạo sư.
Cháu của đạo sư trông thế nào ? Đi chơi ở đâu ?
Minh Ngọc Thanh chỉ vào bức hình treo trên vách, nói :
- Hình nó đó.
Nó chỉ đi chơi quanh quẩn trên núi thôi.
Nhìn hình đứa bé chỉ độ bốn, năm tuổi, khuôn mặt bầu bĩnh, trông rất đáng yêu, Thiên Lang thầm ghi nhớ thật kỹ, đoạn cung kính nói :
- Đạo sư yên tâm.
Đệ tử sẽ đi tìm ngay.
Đệ tử không dám hứa chắc là sẽ tìm thấy, nhưng đệ tử sẽ cố gắng hết sức.
Minh đạo sư gật đầu, Thiên Lang nói vậy khiến lão càng có thêm hảo cảm.
Thiên Lang cáo từ, đi ra.
Muốn tìm người trước tiên phải hỏi thăm tin tức.
Thiên Lang đi hỏi thăm hết thảy mọi người trong cung.
Biết Thiên Lang giúp Minh Ngọc Thanh đi tìm cháu nội bảo bối của lão, mọi người đều hết sức giúp đỡ.
Xem ra lão là một nhân vật rất được kính trọng.
Cuối cùng, từ chỗ mấy người đệ tử phụ trách canh phòng trước cửa cung, Thiên Lang được biết cậu bé đi chơi ở hậu sơn.
Thiên Lang liền rời cung, đi ra phía hậu sơn tìm kiếm.
Cậu bé hãy còn rất nhỏ, chẳng thể đi đâu xa được, chắc chỉ quanh quẩn đâu đó ở hậu sơn mà thôi.
Hậu sơn là chỉ chung khu vực ở phía sau Vạn Niên Cung, chiếm khoảng một phần tư diện tích của Linh Sơn, đương nhiên rất là rộng lớn.
Không có chút manh mối hữu ích nào, Thiên Lang chỉ đành đi quanh tìm kiếm khắp mọi nơi, đặc biệt ở những chỗ kín đáo, những nơi đáng nghi ngờ.
Lần mò tìm kiếm chẳng biết bao lâu rồi, chỉ thấy mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, Thiên Lang tìm đến một cánh rừng thưa gần đó tạm dừng chân nghỉ ngơi.
Rừng rậm Thiên Lang không dám vào nghỉ trong đó, sợ thú dữ tập kích.
Còn ngoài bãi cỏ, đất trống thì cũng không ổn, trời quá nắng.
Đột nhiên, Thiên Lang chợt nghe thấy những tiếng “ti ti”, thanh âm tuy rất nhỏ, nhưng giữa khung cảnh vắng vẻ tĩnh lặng lại rất nổi bật.
Thuận theo cảm giác, Thiên Lang đột nhiên nhìn thấy một con quái xà, thân lớn khoảng hai ngón tay, đầu không ngừng đung đưa, lưỡi không ngớt thò ra thụt vào, đã bò đến chỗ cách Thiên Lang chưa đầy mét.
Xem đôi xà nhãn sắc lạnh, nói không chừng đang định tập kích Thiên Lang à nha.
Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương.
Thiên Lang bật dậy, thầm niệm chú ngữ, Linh mộc kiếm vung lên, một đạo lôi điện bằng không xuất hiện, tấn công vào đầu quái xà.
Đó chính là “Khống lôi chú” Thiên Lang vừa học được.
-
Một dòng số liệu đỏ tươi xuất hiện trên đầu quái xà, khiến Thiên Lang không khỏi ngẩn người.
Thiên Lang nguyên bản có pháp thuật công kích điểm, sơ cấp Khống lôi chú tăng thêm điểm, tổng cộng thành ra điểm pháp thuật công kích.
Quái xà giảm huyết chỉ có điểm, xem ra pháp thuật phòng ngự cao đạt điểm a, không hổ danh là quái vật ở Linh Sơn, năng lực và thật lực đều cao hơn quái vật ở những nơi khác một bậc.
Soạt.
Soạt.
Soạt …
Thiên Lang không ngừng phóng xuất lôi điện.
Tuy thương hại không cao, nhưng lôi điện còn có thêm tác dụng phụ khiến đối phương tê liệt, tạm thời mất khả năng hành động, tuy thời hiệu chỉ có giây, nhưng cũng đủ rồi.
Quái xà chỉ toàn bị Thiên Lang tấn công, hoàn toàn không có năng lực phản kích.
Đôi lúc, Thiên Lang công kích trúng yếu hại của quái xà, tức đốt sống thứ bảy, công kích lực tăng đôi, khiến quái xà đại giảm huyết, - .
Mãi công kích hồi lâu, phóng xuất lôi điện không mệt mỏi, đánh trúng quái xà hàng trăm lần, cuối cùng quái xà cũng tử vong, để lại một đống thịt cháy đen (bị lôi điện đánh trúng hàng trăm lần kia mà).
Sát tử quái xà cho Thiên Lang điểm kinh nghiệm khiến Thiên Lang hơi ngạc nhiên.
Chiếu theo phổ thông quái vật mà tính thì quái xà phải cấp (phi nhân hình quái vật, kinh nghiệm trị = huyết trị = đẳng cấp x), nhưng đó là điều không thể.
Quái vật cấp mà có thể bị sát tử dễ dàng như thế hay sao ? Tuy thời gian chiến đấu có kéo dài, nhưng đúng là rất dễ dàng mà.
Thật ra Thiên Lang không biết rằng mình đã gặp may.
Quái xà sinh trưởng ở Linh Sơn, được linh khí hun đúc, năng lực và thật lực gia tăng rất nhiều.
Tuy chỉ cấp, nhưng huyết trị đến điểm, gấp đôi phổ thông quái vật, công kích lực và phòng ngự lực cũng gia tăng rất nhiều.
Nếu như Thiên Lang không sử dụng lôi điện tấn công, phụ gia hiệu quả tê liệt khiến quái vật mất khả năng hành động, quái xà mà có cơ hội phản kích, sẽ biết ngay quái xà dũng mãnh đến mức nào.
Hơn nữa, dùng phong tiễn công kích (chiến đấu kỹ năng cấp của Vạn Niên Cung), quái xà mất nhiều máu có thể nổi điên, càng trở nên hung hãn hơn.
Đừng nói Thiên Lang chỉ có cấp, dù có hai, ba Thiên Lang cũng khó lòng địch nổi.
Quái xà tử vong, ngoài kinh nghiệm trị, không cho Thiên Lang chút trang bị nào (bạo suất cực kỳ thấp mà).
Nghỉ ngơi một lúc, Thiên Lang lại tiếp tục công việc tìm kiếm.
Đi được một lúc, đến dưới một vách núi khá cao, Thiên Lang rảo bước tiến đến gần.
Dưới chân vách núi có một hốc đá nhỏ.
Thiên Lang định đến xem ở đó có cậu bé cần tìm hay không.
Đột nhiên, biến cố phát sinh …
Từ phía cao trên vách núi, có tiếng gào thảm thiết, thanh âm như của một thiếu nữ, rồi Thiên Lang bị một vật rất nặng từ trên cao rơi trúng, đè Thiên Lang ngã lăn ra đất.
Thiên Lang chỉ thấy tối tăm mặt mũi, toàn thân ngoài đau đớn cũng chỉ toàn là đau đớn, huyết trị đại giảm.
Phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí a.