Lại nói, Thiên Lang bị một vật rất nặng từ trên cao rơi trúng, đè Thiên Lang ngã lăn ra đất.
Thiên Lang chỉ thấy tối tăm mặt mũi, toàn thân ngoài đau đớn cũng chỉ toàn là đau đớn, huyết trị đại giảm.
Thiên Lang chỉ biết thầm than số mình hôm nay thật là không may.
Đến tìm chưởng giáo thì chưởng giáo bận việc, đến nhận nhiệm vụ thì gặp Minh đạo sư đang bực bội vì cháu nội bảo bối đi lạc, nghỉ ngơi thì gặp quái xà, đi dưới vách núi thì bị “đá tảng” rơi trúng.
Ai ! Khổ thân Thiên Lang a.
Định thần lại, Thiên Lang cảm giác có điều khác lạ.
“Đá tảng” này lại mềm mềm, nhuyễn nhuyễn.
A ! Thiên Lang chợt nhớ đến việc nghe thấy tiếng gào của một thiếu nữ lúc trước.
Vậy thì …
- A !
- A !
Thiên Lang bật kêu lên, và cũng nghe có tiếng thiếu nữ kêu lên.
Quả đúng như ý nghĩ.
Không phải “đá tảng” mà là người, hơn nữa còn là một thiếu nữ.
Thiên Lang cố gượng ngồi dậy, nhưng bị thiếu nữ đè lên người, không sao trở mình được, lại không thấy thiếu nữ có ý đứng lên, chẳng hiểu vì lý do gì, chẳng lẽ sợ quá thất thần rồi sao ? Thiên Lang đành lên tiếng :
- Cô nương ngồi dậy được không ?
Không biết thiếu nữ lớn tuổi hay nhỏ tuổi hơn, Thiên Lang cũng không biết nên gọi là chị hay em, đành học theo người xưa gọi là cô nương.
Thiếu nữ nghe nói, quả nhiên trở mình ngồi dậy, nhưng chỉ ngồi dậy thôi.
Thiên Lang cười khổ nói :
- Sao cô nương vẫn ngồi trên mình ta ?
Thiếu nữ nói với giọng hờn dỗi :
- Thì ngươi bảo ta ngồi dậy, ta đã ngồi dậy rồi đó.
Thiếu nữ này thật là khó chiều chuộng a.
Thiên Lang thở dài nói :
- Cô nương ngồi trên mình ta, làm sao ta ngồi dậy được.
Thiếu nữ vẫn không chịu :
- Ta không biết.
Ta bị rơi từ trên núi cao xuống chứ bộ, giờ không còn sức lực đâu nữa, phải ngồi nghỉ một lúc đã.
Thiên Lang cười khổ, không biết làm sao.
Thiếu nữ vẫn ngồi trên lưng Thiên Lang, không chịu đứng dậy, chẳng lẽ vì vậy mà trở mặt động thủ hành hung.
Dù sao thì Thiên Lang cũng không thể làm vậy, chỉ còn cách nằm yên chịu trận, làm ghế ngồi cho thiếu nữ kia.
Dù sao thì thiếu nữ cũng vừa bị rơi từ trên núi cao xuống mà.
Thiên Lang chịu thiệt, nhường nhịn một chút cũng chẳng hề gì.
Có lẽ ngồi trên lưng Thiên Lang cảm thấy thoải mái hay sao ấy, hay hứng khởi vì có thể hiếp đáp Thiên Lang, thiếu nữ cười rất tươi, xoa đầu Thiên Lang nói :
- Ngoan ngoan.
Nghe lời như vậy tỷ tỷ mới cưng nha.
Lại còn bị xoa đầu khen ngoan, Thiên Lang dở khóc dở cười, bỗng nhiên nổi tính quật cường, nói :
- Hiền muội hiếp đáp tiểu huynh, tiểu huynh cũng chẳng làm gì, nhưng không phải là tiểu huynh sợ hiền muội đâu đấy.
Thiên Lang nhất quyết không chịu làm em, dù tuổi tác thế nào đi nữa.
Thiếu nữ bật cười khúc khích, nói :
- Đệ đệ giận dỗi trông mới đáng yêu làm sao ấy.
Tỷ tỷ cứ hiếp đáp đệ đệ đấy, đệ đệ làm gì được tỷ tỷ nào.
Nói xong lại tiếp tục xoa đầu Thiên Lang mà khen ngoan.
Thiên Lang thầm cười khổ, vẫn không chịu thua, nói :
- Đối với tiểu muội muội, tiểu huynh đành chịu thiệt, nhường nhịn một chút vậy.
Chứ chẳng lẽ tiểu huynh lại đi tranh hơn thua với hiền muội hay sao ?
Thiếu nữ khẽ hanh một tiếng, nhéo tai Thiên Lang, nói :
- Đệ đệ ngoan.
Gọi một tiếng tỷ tỷ xem nào.
Thiên Lang liền gọi :
- Hiền muội.
Thiếu nữ lại nhéo tai mạnh hơn, bảo :
- Gọi tỷ tỷ.
Thiên Lang càng quật cường hơn :
- Hiền muội.
Thiếu nữ lộ vẻ tức giận, hỏi :
- Ngươi nhất quyết không chịu gọi ta là tỷ tỷ hay sao ?
Thiên Lang thấy thiếu nữ tức giận, xem như đã giành được phần nào thắng lợi, hứng khởi nói :
- Hiền muội là muội muội của tiểu huynh.
Tiểu huynh không gọi hiền muội là hiền muội thì gọi là gì kia chứ ?
Thiếu nữ khẽ hừ một tiếng, đột nhiên trở mặt động thủ … bẻ quặt hai tay Thiên Lang ra sau lưng, rồi lấy dây lụa trói lại.
Thiên Lang bị thiếu nữ đè trúng, huyết trị đại giảm, thể lực cũng muốn cạn kiệt, lại trong lúc bất ngờ, không kịp phản ứng, đã bị thiếu nữ trói lại, bất đắc dĩ phải trở thành “tù nhân”.
Động thủ thành công, thiếu nữ đắc ý nói :
- Giờ ngươi có chịu gọi tỷ tỷ không nào ? Khi nào ngươi chịu gọi tỷ tỷ, ta mới thả ngươi ra.
Thiên Lang vốn tính quật cường, lẽ nào lại chịu thua dễ dàng như thế, vẫn lắc đầu nói :
- Dù sao thì hiền muội cũng không thể trói tiểu huynh mãi được.
Việc gì tiểu huynh phải hạ mình mà làm hỗn loạn tôn ti bối phận.
Thiên Lang nói cứ như thiếu nữ là muội muội của mình thật vậy.
Mà Thiên Lang không lo cũng phải.
Hệ thống để bảo vệ người chơi, chỉ cho phép người chơi khác bắt giữ giờ, sau đó nếu không chịu thả ra thì hệ thống cũng sẽ tự động thả, rồi còn bị hệ thống trừng phạt.
Đương nhiên Quan Phủ ngoại lệ.
Nếu hành sự phạm pháp, bị Quan Phủ bắt giam thì thời gian thọ án sẽ tương đương với hành vi phạm tội, luật lệ minh bạch rõ ràng, không bị hạn chế thời gian.
Có điều, người xưa cũng đã từng nói : “Thượng hữu kế sách, hạ hữu đối sách”.
Thiếu nữ khẽ hừ một tiếng, nói :
- Có sao đâu.
Khi gần đến kỳ hạn, ta sẽ thả ngươi ra, sau đó bắt lại.
Nói rồi lại xoa đầu Thiên Lang, dỗ dành :
- Ngoan nào.
Gọi một tiếng tỷ tỷ đi nào.
Thiên Lang mỉm cười nói :
- Chỉ tại lần này tiểu huynh không phản kháng đó thôi.
Nếu không, hiền muội sao có thể dễ dàng bắt giữ tiểu huynh được ?
Thiếu nữ còn chưa kịp nói gì để phản bác, chợt nghe từ bốn phía có nhiều tiếng quát tháo :
- Yêu nghiệt.
Lần này xem ngươi chạy đâu cho thoát.
Thiếu nữ cả kinh.
Nãy giờ mãi hiếp đáp Thiên Lang, hứng khởi quá, quên mất đang bị truy đuổi.
Nhưng lúc này muốn bỏ chạy cũng đã muộn rồi.
Từ bốn phía có nhiều đạo nhân và thanh niên kiếm sĩ tiến ra vây chặt toàn trường.
Một đạo nhân có vẻ là thủ lãnh, hắng giọng nói :
- Yêu nghiệt.
Còn không mau chịu trói.
Đợi chúng ta động thủ thì sẽ khổ thân đó.
Thiếu nữ suy tính thật nhanh, rồi đột nhiên lấy ra một thanh trủy thủ, kề sát vào cổ Thiên Lang, nói :
- Nếu các ngươi không bỏ qua cho ta, ta sẽ giết hắn đó.
Chúng nhân cả kinh, hết đưa mắt nhìn Thiên Lang rồi lại nhìn thiếu nữ.
Đạo nhân kia tức giận quát :
- Ngươi … đừng có mong.
Ngươi đến Linh Sơn quấy nhiễu, lại còn dụ dỗ đệ tử bản cung, chỉ nói một tiếng bỏ qua thì bỏ qua được sao.
Thiếu nữ nói :
- Không phải chỉ có một tiếng.
Còn thêm tính mạng của hắn nữa.
Chúng nhân nhìn đạo nhân, không thấy có mệnh lệnh gì, nên vẫn xiết chặt vòng vây, nghiêm thủ vị trí.
Thiếu nữ thấy đạo nhân không chịu nhượng bộ, suy nghĩ thật nhanh, cảm thấy nếu bỏ qua dễ dàng như thế thì Vạn Niên Cung sẽ bị mất thể diện, đương nhiên bọn họ không chịu chấp nhận.
Chỉ còn cách thiếu nữ tự mình nhượng bộ một chút mà thôi.
Nghĩ như thế, thiếu nữ liền chuyển giọng oanh vàng, thỏ thẻ năn nỉ :
- Chân nhân.
Tiểu nữ trẻ người non dạ, lỡ phạm lỗi lần đầu, mong chân nhân thương tình bỏ qua cho tiểu nữ.
Sau này tiểu nữ không dám nữa đâu mà.
Đạo nhân đột nhiên thấy thiếu nữ thay đổi thái độ, có phần không kịp quát ứng, ngẩn người giây lát.
Thiếu nữ thấy đạo nhân không có phản ứng gì, cũng hơi lúng túng, suy tính thật nhanh, rồi quay sang Thiên Lang khẽ nói :
- Ngươi hãy năn nỉ giúp ta đi chứ.
Thiên Lang mỉm cười nói :
- Tiểu huynh hiện giờ đang là con tin nha.
Có khi nào lại năn nỉ giúp người đang bắt mình cơ chứ.
Thiếu nữ cãi :
- Có chứ sao không.
Con tin nếu muốn khỏi chết thì phải hợp tác chứ.
Thấy thiếu nữ không tranh cãi việc làm huynh đệ tỷ muội nữa, Thiên Lang vui vẻ trêu :
- Nhưng tiểu huynh lại không sợ chết nha.
Biết sao bây giờ.
Thiếu nữ tức giận nói ngang :
- Tại ngươi mà ta mới bị bọn họ bao vây.
Ngươi phải năn nỉ giúp cho ta, xem như đền bù.
Thiên Lang mỉm cười nói :
- Đây là hiền muội đè tiểu huynh nha, lại còn bắt giữ tiểu huynh nữa.
Tiểu huynh là người bị hại, liên quan gì đến việc hiền muội bị bao vây kia chứ.
Hơn nữa, nếu không có tiểu huynh ở bên dưới, có khi hiền muội đã tử vong rồi.
Thiếu nữ lại nói ngang :
- Ta không cần biết.
Nếu không có ngươi xuất hiện, ta đã tử vong trọng sinh mất rồi, đâu có bị bọn họ bao vây ở đây, không thể thoát thân.
Ngươi phải năn nỉ giúp ta.
Thiên Lang khẽ lắc đầu, quay sang nói với chúng nhân :
- Các vị sư huynh, sư thúc, sư bá.
Không biết việc này là thế nào ạ ? Vị muội muội này phạm lỗi gì thế ?
Đạo nhân thủ lĩnh đáp :
- Sư điệt không biết đó thôi.
Ả này gần đây liên tục đến Linh Sơn quấy nhiễu, lại còn dụ dỗ các đệ tử bản cung bội phản tông môn.
Tội nghiệt nặng nề như thế, sao có thể nói bỏ qua là bỏ qua được.
Thiên Lang ngẩn người.
Không ngờ thiếu nữ lại làm chuyện nghiêm trọng đến thế.
Dám đến Linh Sơn lộng hành, lớn gan ghê nha.