Lại nói, sau khi nghiên cứu việc thăng cấp lĩnh địa, chiêu mộ cư dân, Giang Phong còn biết được mọi hoạt động của lĩnh địa đều gắn liền với Nguyên lực.
Sau đó, qua “Sổ tay lĩnh chủ”.
Giang Phong lại còn biết thêm, khi tiêu hao Nguyên lực, phần do tín ngưỡng lực cấu thành sang ngày mới sẽ bổ mãn (có điều kiện, mà điều kiện gì thì chưa rõ), còn phần không do tín ngưỡng lực cấu thành (tự thân tu luyện, công đức, …) thì Bán thần mỗi ngày khôi phục điểm, Hạ vị thần điểm, Trung vị thần điểm, … Xem ra tín đồ là cơ sở của chư thần, là một phần quan trọng, ảnh hưởng trực tiếp đến thực lực của chư thần.
Lĩnh địa hiện còn lại linh mộc, linh thạch và ngọc lương ( cư dân ăn hết đơn vị hôm qua).
Hiện tại lĩnh địa có thể kiến thiết các loại kiến trúc sau :
“Đường : linh thạch /( mét vuông), Nguyên lực .”
“Giếng : diện tích x; linh mộc , linh thạch , Nguyên lực .”
“Rào : linh mộc /( mét), Nguyên lực .”
“Tiểu viện : diện tích x; linh mộc , linh thạch , Nguyên lực ; có sân vườn, hộ.”
“Trại mộc : diện tích x; linh mộc , linh thạch , Nguyên lực ; khai thác linh mộc đơn vị /người/ canh giờ.”
“Trại đá : diện tích x; linh mộc , linh thạch , Nguyên lực ; khai thác linh thạch đơn vị /người/ canh giờ.”
“Kho lương (tiểu) : diện tích x; linh mộc , linh thạch , Nguyên lực ; sức chứa đơn vị.”
“Kho vật tư (tiểu) : diện tích x; linh mộc , linh thạch , Nguyên lực ; sức chứa đơn vị.”
“Xưởng chế tạo (sơ cấp) : diện tích x; linh mộc , linh thạch , Nguyên lực ; nơi chế tạo công cụ, vũ khí, …”
Ngoài ra Bản vẽ đặc thù kiến trúc mà Giang Phong mang theo cũng đã hiển thị thuộc tính :
“Bản vẽ Tế đàn : diện tích x; linh mộc , linh thạch , Nguyên lực ; nơi câu thông với tín đồ (tiếp nhận tín ngưỡng lực, thi triển thần tích, lắng nghe ý nguyện tín đồ, …).”
Ở đây không có nông trường, mục trường mà lĩnh chủ chỉ cần khuyên đất làm nơi trồng lúa, chăn nuôi là được.
Khi trồng lúa, mỗi chu kỳ canh tác là tuần : thứ gieo trồng, chủ nhật thu hoạch.
Hôm nay là chủ nhật, vậy phải chờ đến ngày mai mới có thể bắt đầu một chu kỳ canh tác mới.
Suy nghĩ một lúc, Giang Phong đi vào hậu viện, đến trước “Ngọc thạch bi”, điểm vào nút “Chiêu mộ” và truyền vào đó điểm Nguyên lực.
Lát sau, phía trước mắt Giang Phong xuất hiện một bảng tin tức trong suốt, liệt kê một loạt danh sách :
Vũ Nguyên : nam, khỏe mạnh.
Dương An : nam, thật thà.
Linh Tuyết : nữ, xinh đẹp.
Phi Yến : nữ, khéo léo.
…
Vương Dũng : nam, nóng nảy.
Kiều Dung : nam, bệnh tật.
…
Thanh Tùng : nam, trầm tư.
Vũ Dao : nữ, yếu đuối.
Trong danh sách có người đủ các loại hình, Giang Phong chỉ có thể chiêu mộ được người.
Sau một hồi suy nghĩ, Giang Phong điểm chọn “Thanh Tùng”, và mất đi đơn vị ngọc lương.
Hồi lâu, NPC xuất hiện trong hậu viện, y phục chỉnh tề, không phân chức nghiệp, cũng giống như thủ hạ trước của Giang Phong.
Có lẽ các NPC ở đặc thù lĩnh địa đều đa tài đa nghệ, việc gì cũng làm được chăng ?
Hiện giờ lĩnh địa đã có cư dân, gồm :
Triệu Quang : nam, thông minh.
Thanh Trúc : nữ, khéo léo.
Thanh Tùng : nam, trầm tư.
Chiêu mộ xong cư dân, Giang Phong lại điểm vào nút “Kiến trúc”, chọn Trại đá, và truyền vào đó Nguyên lực.
Lát sau, Bản vẽ Trại đá xuất hiện.
Giang Phong lại tiêu hao thêm Nguyên lực nữa, chế tạo thêm Bản vẽ Trại mộc.
Sau đó, Giang Phong cùng ba thủ hạ mang vật tư đến ngọn đồi đá ở góc đông nam, khởi công xây dựng Trại đá.
Để người ở lại khai thác linh thạch, Giang Phong cùng gã còn lại đi về Cung điện, mang vật tư đến khu rừng phía tây bắc, khởi công xây dựng Trại mộc ở đó.
Như vậy, người khai thác linh thạch, người khai thác linh mộc, công việc tạm ổn.
Do Triệu Quang có thuộc tính thông minh, nên được giao cho trông coi công việc ở đây những khi Giang Phong vắng mặt.
Giang Phong dặn gã ngày mai tạm nghỉ khai thác tài nguyên, tập trung khai khẩn nông điền để khỏi lỡ mất mùa vụ (chu kỳ) canh tác.
Sau đó, Giang Phong quay về Thiếu Quân Trại.
Lúc này, mọi người đều đã có mặt đông đủ, kể cả Lân nhi.
Giang Phong liền ra lệnh khởi trình.
Hai chiếc Lâu thuyền đồng thời khởi hàng, cùng hướng về phía vịnh Hàng Châu.
Do ở Hải Châu không có Đại Lâu thuyền nên Giang Phong đã phải sử dụng đến chiếc Lâu thuyền mới chở hết người và vật tư, chiến mã.
Chỉ riêng chiến mã đã chiếm mất tòa vị ( x con), trong khi một chiếc Lâu thuyền chỉ chở được tòa vị, tính cả thuyền phu.
Khi thuyền rẽ vào vùng vịnh Hàng Châu, dọc theo bờ biển ngày càng thấy có nhiều thôn trấn xuất hiện.
Phía bắc vịnh là lãnh địa của Cửu Khúc Liên Hoàn Trại, các vùng còn lại cũng có vô số lãnh địa của người chơi.
Vùng này có vị thế rất đặc thù.
Xưa có câu : Trên trời có thiên đường, hạ giới có Tô Hàng.
Khu vực Tô Châu đã bị Cửu Khúc Liên Hoàn Trại chiếm cứ, giờ chỉ còn lại Hàng Châu, và hiện đang bị vô số thế lực lớn nhỏ phân chia.
Các lãnh địa ở đây có mật độ vô cùng dày đặc, thôn trấn vô số, đặc biệt là khu vực lân cận Tây Hồ.
Lâu thuyền xuất hiện khiến cho những thế lực trong vùng đều chú ý.
Mọi người đều biết chỉ khi phát triển đến cấp Thành thì mới có thể đóng được Lâu thuyền.
Do đó, sở hữu Lâu thuyền tất phải là đại thế lực.
Trong khoang thuyền, Giang Phong đang nói chuyện với Lân nhi thì Giang Thạch Khê vào bẩm báo :
- Công tử.
Phía trước không xa đang có chiến tranh.
Giang Phong cau mày hỏi :
- Sự tình thế nào ?
Giang Thạch Khê nói :
- Dạ.
Phía trước có một tiểu trấn đang bị tấn công, do tình hình hỗn loạn nên cũng không rõ song phương thực lực thế nào.
Chỉ có điều chiến huống thảm liệt, cho thấy song phương tạm thời thế quân lực địch.
Giang Phong suy nghĩ một lúc, đoạn truyền lệnh :
- Cho kỵ binh đổ bộ.
Lâu thuyền từ từ áp sát vào bờ, rồi Trung thuyền lần lượt vận chuyển kỵ binh và chiến mã lên bờ.
Lâu thuyền bất tiện như thế, tuy di chuyển ổn định, tải lực cao, nhưng chỉ có thể cập bờ ở Bến thuyền.
Những nơi không có Bến thuyền thì không thể trực tiếp cập bờ được, phải dùng Trung thuyền hay Tiểu thuyền để trung chuyển.
Kỵ binh, chiến mã đều đổ bộ hoàn tất, Giang Phong phái viên Cấm vệ đi thám thính tình hình chiến sự, lại phái viên Cấm vệ chỉ huy đội kỵ binh, do Giang Hưng thống suất tham chiến.
Còn lại viên Cấm vệ cùng Giang Thạch Khê ở lại bảo hộ bọn Giang Phong.
Mọi người đều có tuấn mã để cưỡi, duy chỉ có Lân nhi là không có, hơn nữa Lân nhi cũng chưa học được kỵ thuật, vì thế được Giang Phong cho ngồi trong lòng, cưỡi chung bạch long câu.
Lần đầu được tham gia đại hình chiến đấu, cậu bé rất hưng phấn.
Mọi sự sẵn sàng.
…
Ngũ Hùng Trấn.
Toàn trấn trong ngoài cực kỳ hỗn loạn.
Khắp nơi đều có chiến đấu, tiếng la hét quát tháo vang trời.
Chiến sự đã tiến dần đến quảng trường trước Nha Phủ.
Cũng may là khi chiến sự bùng nổ, cư dân đều đã kịp trốn vào trong nhà, đóng kín cửa, và song phương đều cố gắng khống chế không để chiến hỏa liên lụy bình dân.
Hiện tại dân quý như vàng (đương nhiên trừ NPC thế lực), cả hai phe tham chiến đều không muốn bình dân tử vong.
Thật ra đó cũng là luật bất thành văn của tất cả các thế lực người chơi.
Kẻ nào đồ sát bình dân sẽ trở thành “thiên hạ công địch”.
Lúc này, chiến hỏa đã lan khắp trấn, song phương có đến hơn nghìn người tham chiến.
Hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Thiên Hùng, trấn trưởng Ngũ Hùng Trấn, đứng trước cổng Nha Phủ lớn tiếng chỉ huy thủ hạ phòng ngự địch nhân :
- Mọi người đừng loạn lên.
Chúng ta nhất định đánh đuổi được địch nhân.
Cố lên.
Được trấn trưởng cổ vũ, hơn người chơi phe Ngũ Hùng Trấn tập hợp lại, tử thủ các đường phố thông vào quảng trường.
Vài vị trưởng lão của Ngũ Hùng Trấn thống suất NPC sĩ binh giao chiến với những kẻ địch đã lọt được vào quảng trường, cố gắng tiêu diệt hoặc đánh đuổi bọn họ ra ngoài.
Tình thế tuy có bất lợi, nhưng bọn họ đều quyết chiến đến cùng, xem ra đều là tinh nhuệ.
Bên phía đối phương cũng hăng hái không kém, tiếng hò hét quát tháo vang trời :
- Chiếm lĩnh Ngũ Hùng Trấn.
- Tiêu diệt Ngũ Hùng Bang.
- Sát.
…
Địch phương hung mãnh, Ngũ Hùng Trấn chiến sĩ cũng hung mãnh không kém.
Song phương ánh mắt đỏ hồng, xông vào nhau hỗn chiến, không còn quy luật gì nữa.
Song phương đều vì một góc phố, một con đường mà khích chiến bất kể sống chết (thật ra người chơi đâu có chết thật, tử vong chỉ giảm cấp, gặp tình thế nguy ngập thì quyết tử chiến cũng đâu có sao).