Ngũ Hùng Trấn …
Song phương hãm nhập hỗn chiến, tranh giành từng đoạn đường, từng góc phố, khích chiến thảm liệt vô cùng.
Thiên Hùng, trấn trưởng Ngũ Hùng Trấn, thân xuất trận chống giặc.
Tuy nhiên, do nhân số ít hơn đối phương, lại khẩn cấp ứng chiến, thiếu sự chuẩn bị từ trước, nên phe Ngũ Hùng Trấn dần dần thất lợi, bị đối phương đẩy lùi dần vào trong.
Đến khi các tuyến phòng ngự đều tan vỡ thì chiến sự được tiếp diễn ở ngay quảng trường, áp cận dần Nha Phủ đại môn.
Đã thành quy luật, khi chiến đấu thì NPC sĩ binh giao chiến cùng NPC sĩ binh, còn người chơi lại giao chiến cùng người chơi.
Nếu như phe nào có NPC sĩ binh đông hơn thì phe kia phải dùng từ hai đến ba người chơi để đối phó (do NPC sĩ binh huyết hậu phòng cao, nếu một đối một thì phải tiêu hao rất nhiều hồng dược - phí).
Song phương tuy hỗn chiến, nhưng do quảng trường rộng rãi, không có vị trí hiểm yếu để phòng thủ, phe tấn công thừa người, nhân cơ hội tiếp cận tấn công Nha Phủ đại môn.
Chiến sự đã dần đến hồi tàn.
Thiên Hùng biến sắc, biết rằng Ngũ Hùng Trấn khó thể bảo toàn, liền tự thân thống suất chúng nhân tử thủ Nha Phủ đại môn, hy vọng trước khi Nha Phủ thất thủ cũng sẽ khiến cho đối phương phải tổn thất thảm trọng, trả hận phần nào.
Thiên Hùng quân đoàn mười phần chưa còn được một, hai; hiện đang hợp sức cùng gã sát địch, quyết ý sát địch nhân huề vốn, sát địch nhân thì có lời; ý chí kiên cường, chiến đấu dũng mãnh, xung sát tưng bừng, tạm thời khiến địch phương có đôi chút hỗn loạn.
Đột nhiên …
- Báo.
Bang chủ, Phi Hùng quân đoàn tử thương thảm trọng, đã trận vong người.
- Báo.
Bang chủ, Hắc Hùng quân đoàn toàn thể trận vong.
- Báo.
Bang chủ, Xích Hùng quân đoàn toàn thể trận vong.
- Báo.
Bang chủ, Tuyết Hùng quân đoàn thương vong quá nửa.
Thiên Hùng ngao ngán lắc đầu.
Thêm vào Thiên Hùng quân đoàn chẳng còn có mấy người, ngũ đại quân đoàn diệt tàn, xem ra chẳng còn cơ hội cứu vãn tình thế nữa rồi.
Thiên Báo nghiến răng quyết định :
- Thông báo cho mọi người tạm thời đăng xuất, rời chiến trường.
Hừ.
Xương Long Hội, hãy đợi đấy.
Nói xong liền thống lĩnh những người còn lại của Thiên Hùng quân đoàn xông vào trận hình địch nhân xung sát một trận, đến khi bị địch nhân hợp lực tiêu diệt thì chọn đăng xuất, chờ tình hình ổn định rồi mới trọng sinh, lo việc báo thù.
Phe Xương Long Hội lùng xục khắp trấn một lượt, không phát hiện kẻ địch nào nữa, thì trận chiến mới được xem là chính thức kết thúc.
Gã đầu lĩnh tiến vào trong Nha Phủ tiến hành công tác chiếm lĩnh, đồng thời phái thủ hạ thanh tiễu, chiêu hàng số NPC sĩ binh của đối phương hiện vẫn đang còn chống cự.
Ngũ Hùng Trấn đổi chủ.
Phe Xương Long Hội còn chưa kịp tổ chức ăn mừng thì chợt nghe có tiếng vó ngựa dồn dập vang lên bên ngoài trấn, rồi có người chạy vào bẩm báo :
- Báo.
Hội chủ, đại sự không hay rồi.
Có đại đội kỵ binh tấn công chúng ta, các huynh đệ ở ngoài trấn đều trận vong cả rồi.
Cả bọn kinh hãi biến sắc, đưa mắt nhìn nhau.
Hình như chưa có thế lực của người chơi nào tổ chức được kỵ binh, chỉ trừ … đại thế lực - NPC thế lực.
Bởi phải đến cấp Châu Thành mới có thể mua được chiến mã, tổ chức được kỵ binh.
Thế lực của người chơi duy nhất sở hữu kỵ binh mà mọi người biết là Thiên Lang, nhưng cũng chỉ có kỵ binh thôi.
Tình hình không hay rồi.
Ai nấy đều nghĩ thế.
Tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, và rồi kỵ binh cũng xuất hiện trước mắt cả bọn.
Chỉ có đội kỵ binh, nhưng đều là cung kỵ binh, khí thế hung hung phóng ngựa truy sát người chơi phe Xương Long Hội.
Vút.
Vút.
Vút …
Cung kỵ binh liên tục phóng tên, rất ít khi bắn trật mục tiêu, quả là tinh nhuệ.
Tuấn mã phi nhanh, bọn Xương Long Hội dù muốn ngăn cản cũng lực bất tòng tâm, sau một hồi xung sát, tử thương thảm trọng.
Xương Long Hội chủ nghiến răng ken két, giận dữ nói :
- Toàn bộ binh lực của đối phương ta đã tính toán hết rồi.
Ở đâu lại chui ra đội kỵ binh này chứ ?
Một gã đồng bọn hoang mang nói :
- Hiện tại quan trọng nhất không phải truy xem bọn họ từ đâu chui ra, mà là tìm đối sách nha.
Mới một lúc mà chúng huynh đệ đã thương vong quá nửa rồi.
Phe Xương Long Hội sau một trận khích chiến với Ngũ Hùng Bang, thiệt hại nghiêm trọng, quá nửa tử trận, số còn lại đều thọ thương, đang điều dưỡng, thì nay lại bị kỵ binh xạ kích, mà kỵ binh cứ , người tập trung tấn công mục tiêu, trực tiếp miêu sát, không cho đối phương có cơ hội sử dụng hồng dược bổ sung sinh mạng.
Vì thế mà chỉ sau một lúc, hội chúng Xương Long Hội còn lại chưa đến trăm người.
Xương Long Hội chủ thấy tình thế nguy ngập, khẩn trương vô cùng, lớn tiếng quát tháo :
- Tập trung binh lực, tập trung NPC sĩ binh ngăn cản địch quân kỵ binh.
Vút.
- .
Một mũi tên bắn trúng chân Xương Long Hội chủ, khiến gã thọ thương.
Mũi tên cắm vào chân làm cho tốc độ của gã giảm sút nghiêm trọng.
Gã kinh hãi lăn mình xuống đất, rồi nghiến răng rút mũi tên ra.
Chúng hộ vệ lập tức xúm quanh gã bảo vệ.
Vút.
Vút.
Vút …
Tên bắn tới liên miên bất tuyệt.
Mục tiêu rõ ràng như thế, chúng kỵ binh đương nhiên không thể bỏ lỡ, dưới sự chỉ huy của Giang Hưng Tướng quân công kích không ngừng.
Chỉ sau một lúc, hàng trăm mũi tên đã được bắn ra, và địch nhân, kể cả Xương Long Hội chủ, tập thể trận vong, bạo ra đất rất nhiều trang bị.
Tiếp đó, kỵ binh chia làm toán, kế tục truy sát chúng hội viên Xương Long Hội, nhằm đạt mục tiêu Giang Phong đề ra là sát tử tất cả những người chơi có mặt ở đấy (bất kể phe nào).
NPC sĩ binh hành động chậm chạp, diện đối kỵ binh chẳng có chút tác dụng nào.
Thống lĩnh cấp chỉ huy đội người, sĩ khí và năng lực tác chiến tăng lên rất đáng kể.
Khi mọi sự xong xuôi, bọn Giang Phong giục tuấn mã tiến vào trấn.
Lân nhi ngồi trong lòng Giang Phong trên lưng tuấn mã, nhìn mọi thứ xung quanh với vẻ hưng phấn.
Lần đầu tiên cậu bé được tận mắt chứng kiến một trận “đại” chiến như vậy.
Cũng như thường lệ, việc đầu tiên Giang Phong làm khi vào trấn là chiêu hàng NPC sĩ binh của cả hai phe.
Với uy vọng của Giang Phong, cùng với việc chúng NPC sĩ binh mất sự chỉ huy, lúc này như rắn mất đầu, việc chiêu hàng không vấn đề gì.
Trong hệ thống NPC quân đội của “Vương Mệnh”, chỉ có Thống lĩnh trở lên là có trí tuệ khá cao, bởi Thống lĩnh đã được xem là Tướng lĩnh, đã có thể tự chỉ huy quân đội tác chiến.
Còn sĩ binh hay Đội trưởng gì thì cũng cần phải có sự chỉ huy mới có thể tiến hành tác chiến; không có chỉ huy thì giống như tàn binh bại tướng, chẳng có sĩ khí gì.
Đội trưởng thì khá hơn một chút, có thể chỉ huy bản bộ tham gia các trận chiến nhỏ chỉ có vài chục người tham chiến.
Đông hơn thì đành chịu.
Giang Phong chiêu hàng toàn thể NPC sĩ binh còn lại của cả hai phe, thống kê được người.
Sau đó, cắt ra sĩ binh chia thành đội, giao cho viên Thống lĩnh chỉ huy ( người còn lại chỉ huy đội kỵ binh), tiến hành lùng xục toàn trấn, tập trung hết cư dân trong trấn ra quảng trường.
Giang Phong truyền lệnh, ai chống cự, tiền trảm hậu tấu.
Toàn thể trấn dân hơn người dưới sự uy hiếp của sĩ binh, nhanh chóng tập trung ra quảng trường.
Sau một phen diễn thuyết, vừa dụ dỗ vừa hù dọa, toàn thể cư dân trong trấn đều “tâm cam tình nguyện” theo bọn Giang Phong đến nơi ở mới yên bình hơn.
Giang Phong bảo rằng địch quân thế lực hùng hậu, tuy tạm thời bị đánh lui, nhưng hễ bọn Giang Phong rút đi rồi thì chắc chắn bọn họ sẽ quay lại tấn công trả thù, đến lúc đó có thể toàn trấn sẽ bị đồ sát rửa hận.
Trấn dân đều sợ hãi, không ai dám ở lại chờ bị ‘đồ sát’.
“Bọn họ ‘có vẻ’ hùng mạnh, đi theo ‘có lẽ’ sẽ an toàn hơn”, ai nấy đều nghĩ vậy.
Tiếp đó, mọi người dọn sạch sẽ mọi thứ có giá trị trong trấn, rồi kéo nhau ra bờ biển.
Dưới sự giám sát của quân đội, mọi người phân phê lên thuyền ra biển, đi về Chu Sơn quần đảo.
Sau chuyến đầu tiên, Giang Phong lại huy động toàn bộ thuyền bè của đảo mà phải đi lại chuyến nữa mới chuyển vận hết người và vật tư về Thiếu Quân Trại.
Trận này Giang Phong không giúp một phe chống lại phe còn lại, mà làm ngư ông, thành quả cực kỳ huy hoàng.
Bọn Mizu thấy có thêm hơn nghìn quân dân, hàng nghìn vật tư lương thực chiến lợi phẩm, hưng phấn cười mãi không thôi.
Lúc này, Thiếu Quân Trại đã có dân số người; trong đó quân đội , gồm Thống lĩnh, kỵ binh và sĩ binh (không có Đội trưởng).
Do dân số quá đông, diện tích Trại quá nhỏ, cần khẩn trương thăng cấp mới đủ chỗ cho tất cả mọi người.
Vì thế mà bọn Mizu vô cùng bận rộn, phải luôn chạy ngược chạy xuôi, chỉ huy người dân xây dựng nhà cửa kiến trúc.
Tuy vậy, cả bọn đều rất hứng khởi, mong thật sớm thăng cấp lên Trấn – Thiếu Quân Trấn.
Giang Phong đã hứa rằng khi thăng lên đến cấp Trấn thì sẽ cho thông thương với đất liền.