Tùng tùng tùng …
Ba hồi trống dồn dập báo hiệu bốn lượt trận tứ kết của vòng chung kết tỷ võ đại hội chính thức bắt đầu.
Toàn trường đang ồn áo dần dần yên tĩnh.
Hai đấu thủ của trận đấu đầu tiên cùng lúc tiến ra trường đấu.
Để tranh thủ sự cổ vũ của quán chúng từ khán đài, không ai chịu chậm chân.
Đã đứng vững ở vị trí bát cường, nắm chắc tưởng lệ, không ai muốn tỏ ra mình là kẻ có khí độ hẹp hòi, nên đều hướng vào đối thủ vái chào thủ lễ.
Phải nói là Lý Gia Hưng đã rất cố gắng, nhưng tình hình trên khán đài hiện giờ chỉ là nhất diện đảo :
- Tuấn Lang cố lên.
- Tuấn Lang chiến thắng.
- Đánh bại kẻ lạt thủ tồi hoa.
- Sát tử quân bại loại.
…
Đủ loại thanh âm hô hào khiến Lý Gia Hưng không khỏi biến sắc, đến lúc này y mới nhận thấy hậu quả đáng sợ của việc chọc giận quần chúng.
Hầu như đến % quán chúng phản đối y, mong y thảm bại.
Còn % kia thì có lẽ do muốn tỏ ra tư văn hiền thục, không muốn lớn tiếng gào thét thế thôi.
Không được ai ủng hộ, thất bại a.
- Nam hiệp Lý Gia Hưng quyết đấu cùng nam hiệp Tuấn Lang.
Trận đấu bắt đầu.
Sau tiếng hô khai cuộc của trọng tài, như dĩ vãng, Lý Gia Hưng hướng mũi thương về đối thủ, quát lớn một tiếng, hùng hổ xung phong.
Thế nhưng, mưu đồ gì thì làm một lần còn có hiệu quả, lặp lại lần thứ hai thì hết linh.
Tuấn Lang vốn đã có chuẩn bị, lập tức phóng xuất phong tiễn, rồi bỏ chạy.
Pháp sư đối diện chiến sĩ, có chọn phương pháp du đấu cũng không có gì là xấu hổ cả.
Quán chúng cũng nhiệt liệt cổ vũ :
- Nhanh lên.
Nhanh nữa lên.
- Phóng pháp thuật.
Phải rồi.
Cứ như thế.
…
Truy trục chiến bắt đầu, Tuấn Lang chạy phía trước, thỉnh thoảng quay lại phát chiêu.
Lý Gia Hưng hùng hục đuổi theo phía sau, vừa chạy vừa quát mắng ầm ĩ.
Mọi người, kể cả Tuấn Lang, đều nghĩ rằng Lý Gia Hưng đã không còn cơ hội vãn hồi tình thế, thắng bại chỉ là vấn đề thời gian.
Không ai để ý rằng, họ Lý tuy quát mắng ầm ĩ, nhưng trên môi lại thoáng nở nụ cười đắc ý.
Khi Tuấn Lang chạy qua góc trường đấu, Lý Gia Hưng đột nhiên chạy chếch về phía trái, có ý định chặn đầu đối thủ.
Tuấn Lang cả kinh, cố gia tăng cước bộ, cúi đầu chạy thật nhanh, chỉ cố bứt về phía trước, không còn thời gian lo phát chiêu tấn công.
Sau khi tăng tốc tối đa, tuy đã thành công không để cho đối thủ chặn đầu, nhưng khoảng cách giữa hai người đã rút ngắn lại còn chưa đầy mét.
Lý Gia Hưng nở nụ cười đắc ý, mũi thương nhắm vào đối thủ, rồi chợt quát to :
- Phong long kích.
Từ đầu mũi thương, một đạo nội kình ào ạt phún ra, hình thành lam sắc phong long đồ án, rồi theo sự điều động của họ Lý, phong long nhe nanh múa vuốt, nhắm vào Tuấn Lang công thẳng tới.
Tuấn Lang lúc này chỉ lo chạy thật nhanh, đâu để ý phòng thủ, nhất kích tất trúng.
Phong long kích trúng mục tiêu, chợt xoáy tròn tạo thành phong bạo, đẩy bật Tuấn Lang về phía trước mấy bước, rồi tạo thành giây huyễn vựng.
Hoàn mỹ nhất kích.
Quán chúng chấn kinh.
Thừa cơ đối thủ huyễn vựng, Lý Gia Hưng chạy nhanh tới trước, áp sát đối thủ, kích thêm mấy thương nữa.
Tuấn Lang đành ngậm ngùi hóa bạch quang rời trường đấu.
Không ai ngờ Lý Gia Hưng còn có đặc thù kỹ năng.
Mọi người đều cảm thấy cần phải đánh giá lại y.
Lý Gia Hưng toàn thắng, đắc ý nhìn quần hào trên khán đài một lượt, rồi mới rời trường đấu.
Trận thứ hai : nam hiệp Dương Thiên quyết đấu với nam hiệp Hoàng Kim Thiếu Gia.
Cả hai đấu thủ đồng bước ra trường đấu.
Dương Thiên vận vu sư bào, tay cầm xà hình thiết trượng, vì phải chiến đấu với võ sĩ chức nghiệp nên cố giữ khoảng cách với đối thủ.
Khoảng cách giữa hai đấu thủ lúc này là khoảng mét, vừa đủ phạm vi hiệu quả cho các loại viễn trình công kích.
Hoàng Kim Thiếu Gia thần thái vẫn như cũ, cao ngạo lãnh mạc nhưng cũng có phần trầm ổn, thân xuyên khinh giáp, tay cầm đoản kích, khí thể bức nhân.
Sau khi trọng tài hô trận đấu bắt đầu, Hoàng Kim Thiếu Gia cũng tức thời bộc phát, hữu thủ phát lực, đoản kích múa tít công tới đối thủ.
Vì là khinh giáp võ sĩ, tuy phòng ngự không cao lắm, nhưng tốc độ lại không hề chậm, vừa phát chiêu là cũng lập tức lao nhanh về đối thủ.
Dương Thiên cũng không chịu kém, vừa nghe bắt đầu là lập tức phóng độc, rồi lùi dần về phía sau, lúc nào cũng luôn giữ khoảng cách mét.
Thấy đối thủ phóng độc, Hoàng Kim Thiếu Gia càng nỗ lực vũ động đoản kích, cố đánh tan độc khí.
Kích ảnh liền lạc như màn lưới bạc, tạo ra khí kình xua tan độc khí.
Xuất chiêu hiệu quả, Hoàng Kim Thiếu Gia không khỏi đắc ý, thầm nhủ đối thủ chỉ có vậy mà thôi.
Dương Thiên vừa phóng độc vừa lùi lại.
Hoàng Kim Thiếu Gia vừa vũ động đoản kích vừa tiến tới.
Đấu pháp thận trọng, trước mắt song phương đều ngang tài ngang sức, không ai làm gì được ai.
Nhưng một người lùi, một người tiến, lợi thế có vẻ đang nghiêng về cho Hoàng Kim Thiếu Gia.
Quán chúng trên khán đài thấy trận đấu trong thế giằng co, vừa định lên tiếng chê trách Dương Thiên chết nhát, thì đột nhiên trong trường đấu phát sinh đột biến.
Hoàng Kim Thiếu Gia vừa múa tít đoản kích đánh tan độc khí, vừa tiến dần tới trước, lòng thầm đắc ý, đột nhiên …
A … a … a …
Chân vừa chạm đất, Hoàng Kim Thiếu Gia chợt cảm thấy bàn chân nóng ran, rồi nhiệt lực truyền dần lên cơ thể.
Liền đó là sinh mạng liên tục giảm.
Tuy mỗi giây chỉ giảm vài điểm sinh mạng, nhưng thời gian kéo dài thì cũng đáng kể.
Trong đầu y lúc này chỉ có một ý nghĩ : trúng độc.
Đúng.
Y đã trúng độc.
Nhìn xuống chân, y chợt phát hiện bàn chân đang đạp trên một vùng đất màu xanh thẫm, khác hẳn với những vùng đất bình thường xung quanh.
Hóa ra Dương Thiên không chỉ phóng độc khí mà còn đổ độc xuống đất.
Chỉ cần đối thủ đạp chân lên vùng đất nhiễm độc là sẽ bị trúng độc.
Hoàng Kim Thiếu Gia nộ khí xung thiên, vội bước chân ra khỏi khu đất nhiễm độc, rồi chỉ mặt đối thủ quát :
- Ngươi … ngươi làm ô nhiễm đất đai, đồ phá hại môi trường.
Đáp lại lời quát mắng của y, Dương Thiên lại phóng độc lần nữa.
Lúc này Hoàng Kim Thiếu Gia đang mải quát mắng, đoản kích không còn múa tít, nên đương nhiên lại thêm một lần trúng độc, sinh mạng lại giảm thêm nữa.
Càng thêm giận giữ, Hoàng Kim Thiếu Gia lại xông thẳng tới, đoản kích múa tít, rồi quát :
- Trùng Thiên Kích.
Kích ảnh hội tụ thành một điểm, nhắm đối thủ công tới.
Chiêu này đối quần hào quán chiến cũng như Dương Thiên không lạ.
Y vội rảo bước sang mé phải một đoạn, tránh khỏi mũi kích, và …
A … a … a …
Hoàng Kim Thiếu Gia lại thét lên.
Lần này không phải nhiệt mà là ngứa.
Sự ngứa ngáy từ dưới chân dần dần lan ra khắp toàn thân, như có hàng nghìn con kiến bò khắp cơ thể, tạo nên cảm giác khổ sở vô cùng.
Thừa cơ, Dương Thiên dừng lại tiếp tục phóng độc.
Sau mấy lần trúng độc, sinh mạng liên tiếp giảm, không có huyền niệm gì, Hoàng Kim Thiếu Gia chiến bại.
Dương Thiên đại thắng.