Vương Phi Áp Đảo Vương Gia

chương 145: không biết lý lẽ, thánh sơn thánh nữ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thời gian bảy ngày nhanh chóng trôi qua, mà đối với người bình thường thật ra thì cũng chỉ là bảy ngày bình thường mà thôi, mọi chuyện vẫn diễn ra lặp đi lặp lại như ngày thường, mà ở chốn kinh đô phồn hoa này, đối với một số người mà nói, cũng là bảy ngày ăn ngủ không yên!

Ngày đại thọ Phong Lão Thái Gia, Chiến Vương gia tự mình giá lâm, hoàng thượng tứ ân, thậm chí đệ nhất mỹ nữ Phong Phiêu Tuyết cùng Chiến Vương gia có quan hệ mờ ám, càng làm cho danh tiếng của Phong ở kinh thành càng thêm to lớn.

Nhất là hiện tại bây giờ Nam gia bị giam lỏng, mà Hội Trưởng Lão lại yên lặng không có bất kỳ hành động nào, trong mắt của người khác, Phong gia cũng là tân sủng của thành hoàng thượng.

Nhưng cũng không có gì nổi bật, cũng không có chuyển biến gì lớn, cả Phong gia bị đỗ tội phản quốc, mọi người trong Phong gia cũng không tránh khỏi cái tội danh này, tất cả mọi người từ trên xuống dưới của Phong gia trong một đêm trở thành tù nhân.

" Động tác của Cố Trường Phong cũng rất mau lẹ, sau khi lấy được gia phả Phong gia, cũng đã nhanh chóng hành động, bảy ngày nay trừ Phong Phiêu Tuyết ra ngoài không rõ tin tức, thì cả Phong gia đều bị dò xét! Chậc chậc !"

Thư Nhã Phù cười híp mắt nhìn chằm chằm Bạch Cầu đang cười nhe răng toét miệng trước mặt, hai cái móng vuốt của Bạch Cầu vô cùng hài lòng đang bắt lấy miếng thịt khô do cô đưa tới, tràn đầy khiêu khích phất phất miếng thịt khô trên tay, xoay người nhảy đến một chỗ cách thật xa nàng, bẹp bẹp, ăn vô cùng sung sướng.

Nhìn nét mặt Bạch Cầu hả hê như vậy, Nhã Phù cực kỳ khó chịu, cái Bạch Cầu này lại dám len lén lấy trộm thịt khô bảo bối của nàng, hơn nữa không biết từ lúc nào chạy trở về Nam Cung Thần bên cạnh hai ngày nay, bắt đầu tìm kiếm thịt khô của nàng, ở trước mặt nàng đắc chí hả hê!

"Bạch Cầu, ngươi có biết sư huynh Vân Nhạc Hằng của ta chế tạo thuốc độc như thế nào không!"

Đôi mắt trong suốt cực kỳ vô tội, Thư Nhã Phù cười càng rực rỡ.

"Bạch Cầu không sợ độc, bản thân nó thật thích các loại độc!" Nam Cung Thần bên cạnh vẫn luôn nhìn dáng vẻ của nàng, bất ngờ thình lình mở miệng, trực tiếp đánh vỡ những tính toán tỏng đầu của Thư Nhã Phù.

Sao nàng lại quên mất chuyện này nhỉ!

Thật là tính sai a tính sai, dự tính đem cái con chồn tuyêt sắp thành tinh này áp đảo xuống, không ngờ ngược lại quên mất nó chính là một sủng vật không phải bình thường, rất yêu nghiệt, mà chủ nhân của nó cũng là một yêu nghiệt.

Bạch Cầu đại nhân đã thành tinh, cùng người khác căn bản là ngang hàng, âm mưu quỷ kế đa đoan!

Cả người nằm ở trên mặt bàn, đôi mắt Thư Nhã Phù nhìn chằm chằm Nam Cung Thần, một bộ ngươi là chủ nhân ngươi phải chịu trách nhiệm chuyện này, nàng căn bản không biết cái bộ dáng này của mình trong mắt người nào đó khong có chút lực uy hiếp nào cả, ngược lại lại càng thêm phần đáng yêu.

"Hôm qua con trai cho người đưa thứ này đến đây! Hơn nữa hiện tại không sai biệt lắm nó cũng đã trở lại rồi, ta cũng không muốn can thiệp vào chuyện giữa Cố Trường Phong cùng Hội Trưởng Lão nữa, hiện tại giúp đỡ Cố Trường Phong mai phục như thế cũng đủ rồi, ngày mai chúng ta trở về nước thôi!"

Đối với việc của Nam Phong quốc, Nam Cung Thần không quá để ý nhiều, nếu không phải Nhã Phù cố ý muốn tới, hắn cũng sẽ không cùng Vũ Trạch đuổi theo đến đây.

Thư Nhã Phù chợt vỗ bàn, trợn to cặp mắt: "Không được, ta không thể trở về!"

Nam Cung Thần cười híp mắt nhìn nàng, ngón trỏ tay phải gõ gõ lên mặt bàn, con ngươi màu hổ phách bắn dư quan ra bốn phía, cặp mắt khẽ nheo lại, cứ mỉm cười động lòng người như vậy nhìn nàng.

Đuôi lông mày cợt nhã, cười dịu dàng: "Không thể trở về? Hả?"

Giơ lên một tiếng hả, trong đó hàm nghĩa cũng chỉ có Nhã Phù chính mình tự đi thể nghiệm cảm nhận mà thôi!

Lúc này mới Thư Nhã Phù phản ứng được, vội vàng cười híp mắt lần nữa ngồi xuống, nhìn nam nhân trước mặt đang cười kinh thế tuyệt diễm, mặc dù nói không biết bắt đầu từ lúc nào, khi Nam Cung Thần nhìn nàng, luôn luôn dịu dàng cùng mỉm cười cưng chìu, hoàn toàn không nhìn ra ý vị thần bí, tính khí khó lường như trước kia, làm cho người ta nghĩ Tề vương gia có chút khác thường.

Cho dù là cái bộ dáng này, đối với Nam Cung Thần, nàng vẫn còn có chút chột dạ, dù sao nàng cũng không phải là Thư Nhã Phù thật, mặc dù có thể là coi như hai người đã sớm có tiếp xúc thân thể thân mật, nhưng thật ra nàng cũng chưa biết rõ.

Đáy lòng có một phần tình cảm ở đây, nàng cũng vô cùng hiểu, vô cùng rõ ràng!

Hơn nữa lúc đối mặt với Nam Cung Thần, nàng luôn không tự chủ có chút chột dạ, nói là sẽ cố gắng tiếp nhận Nam Cung Thần, nhưng sâu trong đáy lòng vẫn có một số mâu thuẫn như trước!

"Khụ khụ, hiện tại không rõ Văn Diệp đang ở nơi nào, ta có chút lo lắng! Chúng ta trở về nhanh như vậy cũng không tốt!" Thận trọng lè lưỡi, nàng nhìn chằm chằm Nam Cung Thần mở miệng nói.

"Cái này nàng có thể yên tâm, hắn rất tốt!"

Nam Cung Thần cũng đã biết vị trí cùng tình hình hiện tại của Văn Diệp, cũng biết ban đầu Văn Diệp ở Trân Bảo Các cũng coi như là tổng quản đứng đầu, vẫn luôn giúp nàng xử lý chuyện buôn bán, nhưng mà bây giờ hắn không thể xuất hiện bên người nàng như thường ngày được nữa.

Nghe Nam Cung Thần nói vậy, Thư Nhã Phù sững sờ, ngay sau đó có chút kinh ngạc nhìn về hắn: "Làm sao ngươi biết, Tề vương gia ngươi tìm được Văn Diệp rồi hả ?"

Cho tới bây giờ ở Nam Phong quốc, mặc dù đã sớm biết Hiểu Văn Diệp là người Nam Phong quốc, nhưng vẫn luôn không có bất kỳ tin tức gì, thậm chí cực kỳ hiềm nghi Nam gia cùng với hoàng thất, nàng đều đã đi qua, cũng đẻ cho người trong U Minh cung của Vũ Trạch giúp đỡ tìm kiếm tin tức.

Sau đó bởi vì dây dưa đến vấn đề tranh đấu chính quyền trong Nam Phong quốc, thời gian nàng tìm kiếm mới ít đi một chút, nhưng sau một thời gian dài tìm kiếm như thế, cũng ên có một chút tung tích mới đúng chứ, nhưng mỗi lần hỏi Vũ Trạch, chung quy đều nhận được một câu trả lời phủ định.

Mà tin tức bên ngoài của Văn Diêp, cũng chỉ có sư huynh Vân Nhạc Hằng của nàng biết được mà thôi!

Nhưng Vân Nhạc Hằng ngay từ lúc Nam gia bị giam lỏng, đã để lại một phong thư cho nàng rồi rời đi, nàng cũng không biết hắn rốt cuộc đã đến nơi nào.

Huống chi nếu Vân Nhạc Hằng đã nói không thể để lộ tin tức, cái này cũng giống như phong cách làm việc của Y Thánh Vân Nhạc Hằng, nàng cũng đã thử tìm kiếm những vật dụng trên người hắn xem có liên quan đến Văn Diệp hay không, nhưng một chút tin tức cũng đào không ra, huống chi Huyết Thủ.

"Tề vương gia, ngươi biết vị trí Văn Diệp có đúng hay không? Hay là. . . . . . Ngươi biết vị trí của Huyết Thủ?" Ánh mắt lóe lên, Nhã Phù lần nữa ngồi trở lại trên ghế dựa, "Vũ Trạch khẳng định cũng biết chuyện này! Con trai ta bị ngươi lừa gạt chạy đi đâu, lâu như vậy cũng không tới thăm người mẹ là ta, hừ!"

"A, mẫu thân thân ái nhất , người Vũ Trạch yêu nhất chỉ có người thôi, người đừng tức giận có được không! Con không nói cho mẹ chuyện của Văn Diệp thúc thúc bởi vì không muốn mẹ lo lắng mà thôi!"

Mới vừa than oán xong, một hồi gió lốc từ của ùa vào, một tiểu nhân ảnh cứ như vậy chạy vào, chạy đến sà ngay vào lòng nàng, vừa ôm lấy cổ của nàng, lấy lòng tràn đầy làm nũng.

"Hừ, con còn biết trở lại sao, con nói xem con đã chạy đi bao lâu rồi?"

Thần sắc mềm nhũn, Nhã Phù đưa tay đem con trai bảo bối kéo ra, một cái tay thuận thế liền vặn lên lỗ tai nhỏ của hắn, mặc dù trên mặt lộ vẻ nghiêm khắc cùng tức giận, nhưng trong đáy mắt vẫn có nụ cười cưng chiều, cũng không hề có chút che giấu nào, trên tay mặc dù vặn lỗ tai Vũ Trạch, nhưng lại dùng không tới ba phần công lực, không có chút nào sẽ làm tổn thương hắn.

"Mẹ, đều là do Tề vương gia không để cho con nói ra, chuyện này chẳng liên quan tới con, hơn nữa gần đây U Minh cung có một chút chuyện, trên giang hồ gần đây xuất hiện một thế lực mới không rõ!"

Thư Vũ Trạch vô cùng hiểu được cái gì gọi là Họa Thủy Đông Dẫn, cộng thêm nói sang chuyện khác! Nam Cung Thần bất hạnh trở thành đối tượng hắn dời đến!

"Thế lực không rõ mắc mớ gì tới con, những thủ hạ kia của con đều là sát thủ, không phải chuyên đi giết người sao, con trông nom thế lực của người ta nhiều như vậy làm cái gì chứ!?"

Nét mặt Thư Nhã Phù vẫn không vui như cũ, khuôn mặt cũng rất căng thẳng, nhưng cũng không chú ý nhiều đến chuyện vì sao Trạch Vũ đi lâu như vậy, dù sao nàng cũng biết được con trai mình là thiên tài, đoán chừng được di truyền sự thông tuệ của mình cùng yêu nghiệt Nam Cung Thần, trước mặt coi như là sự kết hợp cường thế đi!

Khụ khụ kéo đề tài về, chuyện trên giang hồ như thế nào nàng cũng muốn quan tâm hay trông nom nhiều, nhưng chuyện của con tria nàng thì nàng cực kỳ quan tâm.

"Mẹ, mẹ có nghĩ đến từ đâu xuất hiện một thế lực không rõ trên giang hồ hay không, thật ra tính toán một chút, cái này cùng mẹ còn có một chút quan hệ !" Thư Vũ Trạch không một chút có sợ hãi mẹ mình đang có vẻ tức giận, trên mặt tinh xảo mềm mại tràn đầy ý lấy lòng, một đôi mắt sáng trông suốt nhìn chằm chằm nàng.

"Có quan hệ tới mẹ?" Thư Nhã Phù thu tay lại, đồng thời ngắt gương mặt thủy nộn của con trai mình vẫn như cũ, đột nhiên trong đầu xẹt lên một tia sáng, " Người của Thánh Đảo Phù Tang tìm tới?"

"Đã đoán đúng! Đúng là bọn người trên đảo đó tìm tới, nhưng mẹ đã nói sai rồi, thật sự mà nói bọn họ cũng không phải người trên Thánh Đảo Phù Tang, mà phải gọi là người của Thánh Sơn!" Thư Vũ Trạch cười hì hì kéo một cái ghế qua ngồi lên, đồng thời đôi tay ôm lấy Bạch Cầu, rồi sờ sờ lên đầu nó.

Quay đầu nhìn Tề vương gia, vừa vặn thấy Nam Cung Thần lịch sự nâng chung trà lên uống một ngụm trà, ngẩng đầu cho con trai một nụ cười mỉm cưng chìu.

Được rồi, hắn không nên hy vọng xa vời Tề vương gia phụ thân không biết chuyện này, đoán chừng người này đã sớm biết được rồi, chỉ là không có nói cho mẹ biết mà thôi!

Thật là cái gì cũng biết, cũng không hiểu đến tột cùng là do hiệu suất công việc Ám các cao, hay là hắn cực kỳ thông minh!

"Nói mau, không gọi Thánh Đảo Phù Tang vậy phải gọi tên gì?" Đối với thân thế của mình hiện giờ, nàng vẫn có một ít quan tâm, đối với người mẹ chưa từng gặp mặt, nàng cũng có một chút tò mò.

"Những người đó tự xưng người Thánh sơn!"

"Thánh Đảo, Thánh Sơn, cũng không có cái gì kém, núi trên hòn đảo, cũng không có cái gì khác biệt không phải sao?" Nhã Phù nhún vai, nàng không hiểu cái này thì có cái gì phải chú ý.

"Bởi vì, trên hòn đảo cũng không phải chỉ có một Thánh sơn, mà còn có một ngọn núi khác tên gọi Thiên Ất, mà mẹ của người cũng chính là bà ngoại của con là người của Thánh Sơn! Hai ngọn núi chia Phù Tang thành hai thế lực lớn, như nước với lửa, mà Thánh sơn Thánh nữ chính là lãnh tụ Thánh sơn ở trong mắt mọi người ! Hơn nữa mỗi một Thánh nữ đều cùng huyết mạch ra đời!" Nam Cung Thần tiếp lời Vũ Trạch nói, thong thả ung dung trả lời nghi hoặc của Nhã Phù .

Thư Nhã Phù nháy nháy cặp mắt, nhìn hai dáng dấp trai đẹp cùng một khuôn mẫu, tròng mắt khẽ thoáng qua, ngón trỏ chỉ mình: "Các ngươi sẽ không nói nguyên nhân thế lực không rõ đấy đột nhiên tới nơi này, là bởi vì ta chứ?"

Nhìn lớn nhỏ hai giống nhau mặt đồng thời khẽ gật đầu, còn thêm một con chồn bẹp bẹp gặm thịt khô gật đầu!

Thư Nhã Phù không ngờ mẫu thân chưa từng gặp mặt đó, hiện tại liên lụy đến trên người nàng tới, Phù Tang sao? Cái đảo Đại lục bên kia!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio