Vương Phi Áp Đảo Vương Gia

chương 146: bạch cầu giảm cân, bắt đầu ám sát

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đêm tối mơ hồ, bởi vì vẫn còn một ngày trước khi rời khỏi, nếu Nam Cung Thần và Vũ Trạch đều không cho nàng tiếp tục ở lại Nam Phong quốc, cho nên Thư Nhã Phù cũng quyết định ngoan ngoãn đi theo trở về.

Huống chi nếu hai người mà nàng tin tưởng nhất đều nói Văn Diệp không có chuyện gì, như vậy tất nhiên là sẽ không có chuyện gì.

Ngay đêm đó, Nhã Phù cũng trở về phòng nghỉ ngơi sớm hơn ngày thường một chút, hôm sau còn phải ngồi xe ngựa một chặng đường dài, nàng rất dễ dàng say xe, nên cần ngủ ngon để dưỡng sức và để cho mình dễ chịu hơn một chút, cho nên vẫn là ngoan ngoãn đi nghỉ ngơi sớm thì tốt hơn.

Khi Nhã Phù rời khỏi, trong phòng cũng chỉ còn lại hai cha con Nam Cung Thần cùng Thư Vũ Trạch! Cộng thêm một con chồn trắng nhỏ!

"Bạch Cầu, ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi!" Thư Vũ Trạch đưa tay chọt chọt cái bụng béo ụt ịt mềm nhũn của Bạch Cầu.

"Xèo xèo ——!"

Hiển nhiên đối với động tác này của Vũ Trạch, Bạch Cầu rất là bất mãn, nhe răng toét miệng nhảy lên, đầu nhỏ nhếch lên, không đi!

"Đi đi, đi đi! Chỗ mẹ của ta còn có thịt khô, không phải ngươi đã đem thịt khô dự trữ ăn hết rồi sao!" Thư Vũ Trạch không ngừng cố gắng, tiếp tục dụ hoặc.

"Xèo xèo ——!"

Đầu nhỏ trắng xanh lại cuối xuống, xoay ngược lại, nhưng con mắt vẫn đảo quanh trên người Vũ Trạch, hiển nhiên sức quyến rũ của thịt khô đã chiến thắng, khiến Bạch Cầu anh dũng bất khuất có chút động lòng rồi.

"Bạch Cầu! Gần đây ngươi có chút mập mạp rồi đấy!"

Nam Cung Thần cười híp mắt nhấp một miếng trà nóng trên tay, ánh mắt dịu dàng rơi vào trên người Bạch Cầu đại nhân, rất quan tâm mở miệng nói một câu như thế!

Hưu ——!

Nam Cung Thần vừa nói xong, Bạch Cầu vốn đang biểu hiện vô cùng kiêu ngạo, hai chân chạm lập tức đất, móng trước phủ sờ sờ bụng và cổ của mình, nhìn về phía chủ nhân nghi hoặc kêu đôi câu: "Xèo xèo —— xèo xèo ——!"

Bạch Cầu rất nghi hoặc, thân hình của mình rất tiêu chuẩn, rất hoàn mỹ! So với Thư Nhã Phù kia thì hoàn mỹ hơn trăm lần, chủ nhân mình Anh Minh Thần Võ tại sao lại nói mình mập mạp đây? !

"Xem ra ngươi cần giảm cân, Ngươi nói sau này có nên giảm bớt cơm của ngươi hay không, còn lại hai phần ba thôi ? Hả?" Nam Cung Thần thong thả ung dung, cử chỉ ưu nhã đưa tay sờ sờ đầu Bạch Cầu.

"Xèo xèo ——! Xèo xèo ——!"

Báo động kéo vang, chợt lập tức Bạch Cầu nhảy lên, móng vuốt chỉ chỉ gian phòng Thư Nhã Phù, một âm thanh báo động cao tần vang lên, chợt xông ra ngoài.

Tất cả đều là Phù Vân, thức ăn mới là vương đạo!

Vì mình không cần giảm cân, vì có thể ăn cơm no, vì này hai phần ba, Bạch Cầu đại nhân rất không có khí tiết quyết định đi làm bạn với Thư Nhã Phù!

"Ha ha ha, Bạch Cầu thật thú vị! Cái tính tình như thế này, Tề Vương Gia, người nói xem có nên tìm nàng dâu cho nó không!"

Thư Vũ Trạch nhẹo mềm mại đáng yêu, hai tay nâng lên bình xữa nóng, ấm áp uống một hớp, cười hì hì nói.

"Nàng dâu sao?"

Tay phải Nam Cung Thần sờ sờ cằm, khóe miệng hơi nhếch lên, ưmh, tìm cho Vũ Trạch một nàng dâu, vậy cũng tốt, như vậy sẽ không làm trở ngại thế giới hai người của hắn!

Thư Vũ Trạch ở bên cạnh, nếu như biết lời mình nói tùy tiện nói với Bạch Cầu, lại có thể khiến Tề vương gia nảy ra ý tưởng tìm nàng dâu cho cậu, cậu tuyệt đối sẽ không đem ý định đen tối trong bụng nói ra, thật!

Vũ Trạch khẽ thở dài một hơi, hai người lần nữa trầm mặc, "Văn Diệp thúc thúc, bây giờ thúc có thể ra được rồi, mẹ cũng đã đi nghỉ ngơi rồi !"

Thư Vũ Trạch đang cầm một ly sữa nóng hôi hổi, hướng không khí trước mặt cười hì hì nói xong, đã xuất hiện một bóng người.

Mà tròng mắt màu hổ phách của Nam Cung Thần ở bên cạnh khẽ nheo lại, cũng không có bất lỳ thái độ nào khác, hình như đối với việc Vũ Trạch đột nhiên kêu tên tuổi Văn Diệp, cũng không có cái gì ngoài ý muốn, hình như hai cha con này đều có ăn ý chờ hắn đến.

Văn Diệp toàn thân áo trắng, đột nhiên từ cửa đi vào, cũng không biết hắn rốt cuộc hắn đến đây vào lúc nào, e rằng chỉ có hai người bọn Nam Cung Thần và Thư Vũ Trạch biết được mà thôi!

Văn Diệp phong cách văn nhã, xem ra hôm nay so với trước đây đã có một chút thay đổi, mặc dù bây giờ vẫn có khí chất thư sinh nho nhã, nhưng tròng mắt mang theo màu hồng nhàn nhạt, hiện ra bên ngoài là một sắc đỏ khát máu, sáng tối không đều dưới ánh nến, cũng không thấy rõ rốt cuộc thì đó là mày đỏ sậm hay là màu đen, trên người vẫn mặ y phục đơn giản thanh lịch như trước đây.

"Không nghĩ tới bị các ngươi phát hiện nhanh như vậy!" Sắc mặt Văn Diệp không có chút biểu cảm, khẽ cười mở miệng nói.

"Ngươi là đến đây để nhìn nàng!"

Nam Cung Thần nhìn cái ghế bên cạnh, đồng thời Thư Vũ Trạch đã khéo léo tiến lên rót thêm cho Văn Diệp một ly trà nóng, làm xong xuôi những thứ này rồi khéo léo trở lại ngồi bên cạnh Vương Gia, tay cầm bình sữa nóng của mình, cuối cùng một hơi uống sạch số sữa còn lại trong bình.

Ánh mắt Văn Diệp không biểu hiện nhiều cảm xúc nhỉn ra ngoài, đúng theo hướng phòng Thư Nhã Phù đi nghỉ ngơi, ngay sau đó thu hồi ánh mắt, nhìn lại tầm mắt Nam Cung Thần, nói: "Ngược lại ta thật không ngờ nàng sẽ chạy đến Nam Phong quốc tìm ta, nếu là thân phận bị bại lộ, sợ rằng sẽ càng nguy hiểm hơn!"

"Ngươi đã không gặp nàng, nhưng ta hi vọng ngươi có thể viết một bức thư gửi cho nàng ấy, ít nhất để nàng yêm tâm, không lo lắng nữa!" Sắc mặt Nam Cung Thần nhàn nhạt, trên mặt đã không còn nụ mỉm cười dịu dàng như lúc nhìn Nhã Phù cùng Vũ Trạch nữa, mà là gương mặt lạnh lùng, chu sa điểm giữa hai chân mày càng làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo như ở hầm băng.

"Quả nhiên không hổ là Tề vương gia, cư nhiên không có chút nào lo lắng trong lòng Tề vương phi sẽ tồn tại nam nhân khác? Ngươi phải biết, trước đây ta đã cùng nàng trải qua những gian khổ vui buồn trong một thời gian dài!"

Văn Diệp khẽ cười, khóe miệng lại thêm vài tia trào phúng cùng giễu cợt.

"Vậy thì như thế nào? Thời gian dài như vậy, ngươi cũng không lấy được lòng của nàng, không phải sao? Đây cũng không phải là thời gian dài hay ngắn để cân nhắc!" Nam Cung Thần hừ lạnh một tiếng, trong con ngươi màu hổ phách lại thêm mấy phần lạnh lùng, đáy lòng lại thêm mấy phần không vui.

"Văn Diệp thúc thúc, thúc ở Nam Phong quốc mọi người rất lo lắng cho thúc, thúc vẫn còn phải ở lại nơi này sao?"

Thư Vũ Trạch quan tâm đến Văn Diệp cũng không thua kém Nhã Phù quan tâm đến Văn Diệp, dù sao thì từ lúc nhỏ cậu còn rất nhỏ, hay kêu thúc thúc, y luôn yêu thương chiều chuộng sủng ái cậu, đột nhiên y rời đi, cùng với biến cố thật sự là làm cho hắn có chút khó có thể tiếp nhận.

Ánh mắt Văn Diệp nhìn về phía Vũ Trạch, đáy mắt lại càng thêm phần ấm áp: "Vũ Trạch, con rất thông minh, thúc thúc biết con biết rất nhiều chuyện, thúc thúc vẫn còn muốn ở lại Nam Phong quốc này, nhưng mặc kệ dù như thế nào đi nữa, ta vẫn là Văn Diệp thúc thúc của con!"

"Bổn vương cũng không biết nên xưng hô với ngươi là Cố Văn Diệp, hay nên gọi ngươi là Huyết Thủ đây?" Nam Cung Thần khẽ nhướng mày.

"Tên gì thì có quan hệ gì chứ! Ngày mai các ngưới sẽ đi rồi, như vậy hoàng thượng sẽ không phải lo lắng nữa, cho dù Tề vương gia ở đâu đều làm cho người ta phải chú ý!" Văn Diệp chợt đứng dậy, nói xong trực tiếp rời đi.

Văn Diệp mới vừa rời đi, ở cửa bên kia, Liễu Trì đi vào.

"Vương Gia, hắn đã đến rất sớm rồi, thật không cần để ý tới hắn sao?" Liễu Trì khẽ cau mày, đối với Văn Diệp, mặc dù Vương Gia bởi vì vương phi nên không để ý tới hắn nhiều lắm, nhưng dù là thế nào hắn cũng cảm thấy tên kia rất nguy hiểm.

"Bổn vương đã nói không cần để ý tới, thì không cần để ý tới, một chút tự tin ấy Bổn vương vẫn phải có! Ngươi nên chú ý động tĩnh của bọn người Thánh sơn, còn có người của Hội trưởng lão!"

Nam Cung Thần như chặt đinh chém sắt, mang theo sự tự tin mạnh mẽ, chỉ là một Cố Văn Diệp, hắn làm sao có thể để ở trong lòng!

Hôm sau…..

Trên quan đạo nhiều lại có thêm một chiếc xe ngựa, đi từ từ, nhàn nhã tự tại, trên đường cũng không có bất kỳ bóng dáng của người nào, nhìn xe ngựa kia, hơn mức người bình thường, cũng không có vẻ quá mức Phú Quý cùng xa hoa.

Nhưng khi thực sự tiến vào, nhìn thấy tận mắt, mới có thể phát hiện, thì ra bên trong xe ngựa cùng bên ngoài có sự khác biệt rất lớn, bên ngoài bình thường đơn giản, mà bên trong lại vô cùng thoải mái.

Da bạch hổ, mềm mại trải bên trong xe ngựa, lò sưởi, cộng thêm các loại thức ăn, đệm dựa thượng hạng êm ái mềm mại giờ phút này có ba người đang dựa vào.

Thư Nhã Phù cười híp mắt chọc chọc bụng Bạch Cầu, nhìn vẻ mặt nó giận dữ, rất là bất mãn, thỉnh thoảng dùng ánh mắt tức giận cùng ghét bỏ nhìn chằm chằm nàng, lại thỉnh thoảng quay đầu dùng một loại ánh mắt đắm đuối đưa tình, làm bộ đáng thương nhìn Nam Cung Thần, giờ phút này dáng vẻ Bạch Cầu đại nhân cực kỳ tức cười.

"Bạch Cầu, ngươi xem đi, người rãnh rỗi không có việc gì lại trộm thịt khô của ta, bây giớ ngươi béo lên, không chừng ngày nào đó chủ nhân của ngươi sẽ không cần ngươi nữa!" Thư Nhã Phù cười cười, không có ý tốt , ngón tay cố ý chọc chọc lên cái bụng của Bạch Cầu.

"Xèo xèo ——!"

Bạch Cầu rất ư uể oải, chủ nhân Anh Minh Thần Võ, tại sao lại không nhìn ra vóc người tiêu chuẩn, thân hình uyển chuyển của mình chứ, vóc người nó như vậy. . . . . .

Nơi nào cần giảm cân. . . . . .

Nơi nào muốn giảm cân. . . . . .

Kia muốn giảm cân. . . . . .

Kia giảm cân. . . . . .

Giảm cân. . . . . .

Trong mắt Bạch Cầu bồi hồi cùng oán niệm vô hạn, mà đầu sỏ gián tiếp đưa nó đến việc giảm cân chính là nàng, Thư Nhã Phù cư nhiên ở một bên cố ý gặm móng heo, cố ý muốn dụ hoặc nó!

Ô ô ô, dưới mắt chủ nhân, nó không dám ăn trộm!

"Mẹ, người xem ánh mắt của Bạch Cầu, rất oán niệm người đấy! Cùng cái gì kia ấy. . . . . . Đúng rồi, giống như ánh mắt của oán phụ phu nhân!" Cả người Thư Vũ Trạch tựa vào trên người của Nhã Phù, cười hì hì nhạo báng Bạch Cầu.

"Xèo xèo ——"

Nói bậy, Bạch Cầu vĩ đại có tâm tư của đại nhân, đâu phải bọn người phàm có thể hiểu!

"Bạch Cầu, giảm thức ăn ba ngày mà thôi, ngươi phải được thanh độc dạ dày, như vậy thân thể mới tốt được, biết không!" Nam Cung Thần mỉm cười như xuân Phong Hòa húc, ngón tay thon dài sờ sờ đầu Bạch Cầu, lập tức khiến Bạch Cầu đang nổi điên dựng lông mao, đổi giận thành vui, gương mặt lấy lòng nịnh hót, đáy mắt còn có si mê!

A ~ chủ nhân thân ái, người là chủ nhân đẹp trai nhất trên đời này! Thư Nhã Phù cái gì, đều là mảnh giấy vụn, đáy mắt Bạch Cầu chỉ có người!

Thư Nhã Phù mắt liếc liếc nhìn Nam Cung Thần, nhìn người này cười phúc hắc ưu nhã, âm thầm oán thán: "Cái này chẳng lẽ chính là nhân thú chi yêu trong truyền thuyết, Mỹ Nam Kế, sắc dụ đây hay sao? !"

"Hưu ——!"

"Hưu ——!"

"Vương Gia cẩn thận!"

Đột nhiên âm thanh vang lên trong không trung, mà âm thanh Liễu Trì cùng Bạch Ưng cũng vang lên trong lúc đó!

Trong nháy mắt, tơ vàng trên tay Nam Cung Thần đưa ra, đem Thư Nhã Phù kéo tới bên cạnh mình, đồng thời Thư Vũ Trạch lao ra khỏi xe ngựa, mà Bạch Cầu càng thêm khí thế sét đánh không kịp bưng tai, cũng sớm vọt ra ngoài từ trước.

Mấy chục mũi tên ngay lúc họ phá cửa chạy ra bay vào, sau lưng truyền đến âm thanh bị vật thể bị đâm vào!

Mà cả người Thư Nhã Phù bị Nam Cung Thần ôm vào trong ngực, quay đầu nhìn lại, bất thình lình hít vào một ngụm khí lạnh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio