Đợi đến khi Nam Cung Thần rời đi, Nhã Phù liền bắt đầu nghĩ đến chuyện làm thế nào để đào hôn, hôm nay bởi vì thấy mặt Nam Cung Thần, cũng đã để cho nàng hạ quyết tâm muốn đào hôn rồi.
Vốn cho là không cần tự mình đi làm, người trong hoàng gia sẽ chủ động từ hôn, bây giờ nhìn cái bộ dáng này chỉ sợ là không thể nào, đã như vậy, chỉ có thể tự mình nghĩ chút biện pháp, có lẽ có thể tìm một cơ hội vào cung một chuyến!
Bên kia, Thư Vũ Trạch và Lê Hi cùng nhau rời đi, vào một gian phòng trong Như Ý lâu, quán rượu lớn nhất trong thành Khai Dương.๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn
"Lê Hi, hôm nay ngươi đột nhiên chạy đến tìm ta làm cái gì? Ta không có ý định ra cửa, mẹ của ta phải đối phó với những nữ nhân xấu trong nhà, đang có kịch hay xem!" Vũ Trạch cười híp mắt giống như một con mèo nhỏ, nhưng mà cậu cũng biết, Lê Hi mà tìm đến cậu nhất định là có chuyện.
"Để cho ngươi gặp mặt một người, hơn nữa ta nghĩ chúng ta có thể tiếp đãi hắn, cái người con trai nhị thập tứ hiếu này muốn nhắn nhủ tin tức tiết lộ cho cha ngươi, như vậy người cha thông minh kia cũng có thể ít đi mấy phần hoài nghi."
Lê Hi vào quán rượu, được dẫn tới trong một gian phòng, trong lúc Lê Hi cầm một mặt nạ da người thật mỏng đeo cho Vũ Trạch, mà Vũ Trạch lại còn rất là tự nhiên đeo vào, đem mặt nạ dán lên mặt có cảm giác man mát lành lạnh, dán vào rồi gương mặt của đứa trẻ thay đổi.
Vào trong phòng, trong đó đã có hai người chờ ở bên trong, mày kiếm mắt sáng, làm cho người ta có cảm giác dịu dàng nhưng cũng bình thản, một thân y phục màu đen đơn giản đem người thẳng đứng lộ ra đẹp mắt, mà một người khác một thân y phục rực rỡ, mi thanh mục tú, rất là tuấn lãng, sống mũi cao thẳng, trên mặt góc cạnh rõ ràng, làm cho người ta cảm giác một đại nam nhân lãnh khốc.
Mà hai người vừa nhìn thì không phải là công tử nhà bình thường, Vũ Trạch nghĩ hai người này có liên quan với Nam Cung Thần, cho nên Lê Hi mới có thể gọi cậu tới đây.
Đã đeo mặt nạ của Lê Hi, từ lúc tiến vào trong phòng cũng đã khôi phục thân phận sát thủ của U Minh cung, một thân hơi hở lãnh khốc, kèm theo mặt cứng ngắc không chút thay đổi, còn có măt nạ lạnh lẽo nửa mặt.
"Hai vị ca ca là người nào? Tới tìm ca ca ta có chuyện gì sao?" Trên mặt Vũ Trạch vẫn mang theo nụ cười ưu nhã bình thường như cũ, mặc dù thay đổi gương mặt thành một đứa trẻ bình thường, nhưng cũng lộ ra một thân ưu nhã.
"Tại hạ Mạc Hạo Vũ, vị này là bằng hữu của tại hạ." Nam tử áo xanh cũng chính là Mạc Hạo Vũ, nhìn Vũ Trạch xuất hiện, đáy mắt lộ ra kinh ngạc, hắn không ngờ Lê Hi lại có thể mang theo một đứa bé xuất hiện.๖ۣۜdiễnđàn๖ۣۜlêquýđôn
Trong truyền thuyết, Cung chủ U Minh cung luôn luôn rất ít xuất hiện, không ai biết Cung chủ là người nào, mà chuyện lớn nhỏ U Minh cung, đều là do phó Cung chủ Lê Hi chủ trì. Lê Hi luôn luôn lãnh khốc vô tình lại có người đệ đệ, tin tức này chưa từng nghe nói, cho nên hôm nay nhìn Lê Hi mang theo một đứa bé sáu bảy tuổi xuất hiện, đáy mắt hai người đều hiện lên một phân nghi hoặc.
Mạc Hạo Vũ, xuất thân trong gia đình thương nhân thế gia (gia đình buôn bán, làm quan), Mạc gia hôm nay buôn bán trải rộng khắp các địa phương Đông Ly quốc, có thể nói là thương nhân thế gia lớn nhất Đông Ly quốc, mà Mạc Hạo Vũ chính là Đại công tử của Mạc gia gia chủ đương thời, phần lớn thương hào của Mạc gia hiện nay đều do y quản lý.
"Bằng hữu, bằng hữu gì? Như hình với bóng? Quan hệ thân mật? Hay là nói bằng hữu vượt qua giới hạn nam nữ bình thường kia... ?" Vấn đề liên tiếp được ném ra, đáy mắt Vũ Trạch mang theo vài phần đùa dai.
"Bạn tốt! Lê Cung chủ hôm nay báo cho chúng ta đến có phải tin tức chúng ta muốn đã có manh mối hay không?"
Hiển nhiên đối với Vũ Trạch không có hứng thú, Mạc Hạo Vũ cũng không có tâm tư tiếp tục ở đây dây dưa cái vấn đề này, mà Lê Hi, bắt đầu lúc hai người đi vào, ánh mắt hai người bọn họ liền rơi vào trên người Lê Hi, dù sao U Minh cung làm việc quỷ dị, bọn họ mua tin tức mà tìm được người U Minh cung, nhưng mà đối với U Minh cung cũng không hiểu biết nhiều.
"Ha ha! Tin tức tự nhiên là có tin tức! Mạc công tử giao thiệp với chúng ta cũng không phải là lần đầu tiên!" Lê Hi lạnh nhạt mở miệng, từ từ đem điều bọn họ muốn biết nói ra, mà trong lúc đó, Vũ Trạch chỉ là khéo léo đi tới bên người Lê Hi, không nói một lời, nhưng ánh mắt vẫn đảo quanh ở trên người hai người Mạc Hạo Vũ.
Ngoại trừ thương nhân Mạc Hạo Vũ, hôm nay Lê Hi để cho hắn tới đây, hẳn là vì người đàn ông này.
Người đàn ông này mặc y phục tơ lụa rực rỡ, ngôn hành cử chỉ (lời nói hành động) quý khí, mặc dù đến nay chưa nói một câu, nhưng mà có thể đoán được y có quan hệ mật thiết với Mạc Hạo Vũ, và là người có thân phận tôn quý, Vũ Trạch không cần đoán cũng đã biết người này là người nào!
U Minh cung bọn họ làm buôn bán tin tức, đương nhiên quen biết mật thiết với đại thiếu gia Mạc gia Mạc Hạo Vũ, người có thân phận tôn quý là người nào, mà Lê Hi còn nói muốn bắt lấy người này đem tin tức tiết lộ cho Nam Cung Thần, như vậy nhất định cũng có một ít quan hệ với Nam Cung Thần.
Người này nhất định chính là đương kim nhị hoàng tử Nam Cung Viêm!
Ánh mắt Vũ Trạch không ngừng đảo quanh ở trên người Nam Cung Viêm, đồng thời đảo quanh ở trên người Mạc Hạo Vũ, quan sát không chút kiêng kỵ, hoàn toàn không thèm che giấu.d∞đ∞l∞q∞đ
Mà hai người Nam Cung Viêm, tự nhiên cũng cảm nhận được ánh mắt trần trụi kia.
Nam Cung Viêm cảm thấy ánh mắt bên cạnh không ngừng quan sát, đáy mắt có thêm một phần tò mò, tên tiểu tử này có chút ý nghĩa, chính là một bộ dạng đại nhân quan sát hai người bọn họ, còn một dáng vẻ suy tính, mà đứa con nít không biết có quan hệ gì với Lê Hi tà đạo này?
"Vị thúc thúc này, ngươi theo ta đi chơi! Ca ca ta nói chuyện phiếm với ca ca này, hai chúng ta không được làm kỳ đà cản mũi!" Đột nhiên, Vũ Trạch ném ra một câu nói, nhìn chằm chằm Nam Cung Viêm, rõ ràng lời này là nói với hắn.
Nam Cung Viêm quay đầu nhìn cậu, cười cười nói: "Tại sao gọi ta thúc thúc, mà gọi hắn lại là ca ca?"
Coi như hắn và Mạc Hạo Vũ bằng tuổi nhau, mặc dù bề ngoài thoạt nhìn cũng không kém bao nhiêu, làm sao đến lượt hắn, lại bị gọi là thúc thúc, mà Mạc Hạo Vũ lại là ca ca, huống chi còn có một người tuổi cũng không khác biệt lắm, Lê Hi, kết quả ba người ở trong miệng hắn, lại thành hai ca ca, một thúc thúc.
Bởi vì ngươi thật sự là thúc thúc của người ta! Lời này đương nhiên Vũ Trạch sẽ không nói ra khỏi miệng.
Chỉ là ném một cái liếc mắt: "Bởi vì nhìn thúc rất thành thục, đơn giản như vậy còn không hiểu! Đi theo ta ra ngoài đi dạo một chút, ta muốn mua đồ cho mẹ ta! Ngươi đừng ở chỗ này quấy rầy các ca ca nói chuyện."
Cười bất đắc dĩ, Nam Cung Viêm gật đầu với hai người khác một cái, ngay sau đó đi theo Vũ Trạch rời khỏi.
"Tiểu tử, ngươi tên là gì, tại sao nhất định phải gọi một mình ta ra?" Nam Cung Viêm nhìn đứa trẻ bên cạnh, thoạt nhìn giống như một đứa trẻ bình thường, chỉ là có một đôi mắt vô cùng quỷ quái, luôn cảm thấy tiểu tử trước mắt này hình như là cố ý gọi hắn ra, mặc dù nói không biết tại sao có cái loại cảm giác này, nhưng mình lại cứ tin tưởng kì tích như vậy.diễn-đàn-lê-quý-đôn
"Thúc có thể gọi ta Tiểu Điêu, vị đại thúc này, thúc tên là gì? Xem ngươi rất giống như người có tiền!" Vũ Trạch cười híp mắt cặp mắt giống như trăng lưỡi liềm.
"Ngươi có thể gọi ta Viêm Thúc Thúc, chẳng qua nếu như ngươi có thể gọi ta Viêm ca ca ta sẽ càng vui vẻ hơn . . . . . . Hiện tại, ngươi có thể nói, gọi ta ra ngoài là muốn làm gì?" Hai tay Nam Cung Viêm ôm ngực cúi đầu nhìn đứa bé đang cười híp mắt.
"Ha ha, người là nhị hoàng tử Nam Cung viêm!" Hơi híp mắt lại, Vũ Trạch nghiêng đầu cười hì hì nói, "Tiểu Viêm viêm! Ta có tình báo cho ngươi nha, ngươi muốn bỏ tiền ra mua hay không, ta thay ca ca báo tin tức cho ngươi nhưng mang theo gió lớn nha."
Tiểu Viêm viêm! ⊙﹏⊙ đổ mồ hôi.