Mặc Hồi Phong cố nhẫn nhịn hỏi.
Thực ra là muốn hỏi nữ nhân này rốt cuộc là có âm mưu gì.
Nhưng mà hắn ta không dám hỏi trực diện…
Vân Quán Ninh đảo mắt, đột nhiên vươn người tới gần Mặc Hồi Phong. Hắn ta kinh ngạc một lát rồi hoảng loạn trốn sang một bên trên giường: “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”
“Vân Quán Ninh, bổn vương cảnh cáo ngươi, bổn vương là tam ca của lão thất!”
“Người đừng có mà vô liêm si!”
Hắn ta còn tưởng rằng Vân Quán Ninh muốn ôm hắn vào lòng.
Sau khi ôm hắn ta, nhất định sẽ vu cáo hắn ta, mượn cơ hội này để gây chia sẽ quan hệ huynh đệ của bọn hắn, đến lúc đó phụ hoàng nhất định lại không tha thứ cho hắn ta!
Ai ngờ cơ thể Vân Quán Ninh chợt cứng lại, ánh mắt tràn đầy mỉa mai: “Tam Vương gia, có phải ta nên cầm gương đồng đến cho ngươi, để người tự mình soi bộ dạng của bản thân?”
“Giống như quỷ vậy, còn sợ ta có ý xấu gì với ngươi?”
Mặc Hồi Phong: “… người đừng có ức hiếp người quá đáng!”
“Như vậy mà gọi là ức hiếp? Có muốn ta để người xem ức hiếp thật sự sẽ thế nào, rốt cuộc thế nào gọi là ức hiếp?”
Vân Quán Ninh chau mày.
Mặc Hồi Phong cẩn thận dè dặt xê dịch vào bên trong, lúc này mới hắng giọng nói: “Ngươi có lời gì cứ trực tiếp nói! Không cần phải động chân động tay… động cơ thể!”
Đối với nữ nhân này cần phải để phòng là chuyện nên có.
Ai biết được một giây sau đó sẽ làm ra chuyện gì.
Bài tủ của nàng chính là trả đũa ở trước mặt phụ hoàng.
Mặc Hồi Phong đã chịu thiệt thòi mấy lần rồi!
“Chỉ là ta muốn thì thầm với người vài câu mà thôi.”
Vân Quán Ninh đảo mắt.
Nhưng khi thấy Mặc Hồi Phong đang cảnh giác nàng đến cực điểm, giống như chim sợ cành cong… nàng lấy cuốn sách trên bàn, cuộn lại thành một cái ống: “Ta nói bằng cách này với người đã được chưa?”
Mặc Hồi Phong bán tín bán nghi vươn tại ra.
Vân Quán Ninh cố kìm nén, định hét to ‘A’ một tiếng, trực có ý định làm cho lỗ tai của hắn ta thành người điếc, nàng nhỏ giọng thì thầm.
“Cho là thật sao?”
Sự tin tưởng của Mặc Hồi Phong đối với lời nói của nàng… bằng con số âm.
Mỗi chữ nàng nói ra hắn ta đều biểu cảm không tin.
“Ta lập lời thề cho danh dự của ta…”
Vân Quán Ninh còn chưa nói xong thì đã bị Mặc Hồi Phong cắt ngang với khuôn mặt khinh thường: “Ngươi còn có danh dự sao?”
“Đương nhiên là có.”
Vân Quán Ninh già mồm át lẽ phải.
Tuy rằng nàng giỏi lừa lọc, nhưng chỉ cần dựa vào cái miệng nàng có thể biến đen thành trắng!
Mặc Hồi Phong tỏ vẻ không tin cho đến khi Vân Quán Ninh đưa bút ghi âm cho hắn ta: “Chứng cứ quan trọng như vậy chứng minh nhị muội muội của ta không phải thứ tốt đẹp gì, ta giao cho người giữ”
“Tin lời ta nói chưa?”
“Thật sự đưa cho ta?”
Mặc Hồi Phong ngây người nhận lấy, lại ấn nút phát, chỉ nghe thấy tiếng của Vân Đinh Lan truyền tới…
Hắn ta vẫn chết lặng người như vậy.
Cái này thật là thần kỳ!
Hắn ta gào thét trong lòng.
Thứ đồ nhỏ nhắn như vậy lại có thể thu giọng người nói vào bên trong. Cho dù Mặc Hồi Phong có đi hết Nam Quận cũng chưa từng gặp được chuyện thần kỳ như vậy!
Hắn ta ngạc nhiên nhìn Vân Quán Ninh: “Rốt cuộc thứ này được làm thế nào?”
“Rồi làm thế nào mà có thể thu được giọng nói của các ngươi vào trong?”
“Chỉ cần ngươi đáp ứng yêu cầu của ta, ta sẽ dạy người làm thế này.”
Vân Quán Ninh ngước mày nhìn hắn ta.
Hiển nhiên thứ đồ thần kỳ này đã xua tan cảnh giác của Mặc Hồi Phong đối với Vân Quán Ninh: “Được.”
Hắn ta đồng ý mà không cần suy nghĩ.