Vân Quán Ninh thấy hắn ta đang loay hoay với bút ghi âm, khóe miệng liền cong lên đầy thích thú: “Tam Vương gia, ta còn có một chuyện muốn nói với người. Nhưng sợ rằng khả năng chịu đựng của ngươi quá kém, sẽ tức đến nỗi ngất đi mất.”
Mặc Hồi Phong co giật mắt phải.
Hắn ta mất kiên nhẫn nói: “Có gì mau nói!”
“Ngươi có biết mấy trăm lượng bạc đã vào túi ai rồi hay không?”
Nụ cười của Vân Quán Ninh càng trở nên xảo quyệt hơn.
Mặc Hồi Phong ngơ ngác.
Không cần nàng nói ra đáp án, hắn ta cũng đoán được là ai…
“Ngươi, ngươi…”
Mặc Hồi Phong lại sắp không nhịn được nữa, cục máu vừa mới mắc ở cổ họng đã trực tiếp phun ra ngoài. Hai mắt hắn ta đảo ngược co giật trên giường.
Vân Quận Ninh nhún vai: “Lại một người nữa tức chết.”
.
.
.
Lúc đi ra khỏi Tam Vương phủ, tâm trạng của Vân Quán Ninh rất thoải mái.
Độc Nhãn Long vẫn đang đợi ở ngoài vương phủ, thấy nàng nguyên vẹn đi ra thì thở phào một hơi rồi tiến đến nghênh đón: “Cô nãi nãi, ngài không sao
chứ?”
“Ta có thể có chuyện gì được sao?
Vân Quán Ninh bắt chéo hai tay sau lưng: “Nhưng mà, Mặc Hồi Phong thật dễ lừa!”
Một cái bút ghi âm đã giải quyết xong?
Tuy rằng bút ghi âm rơi vào tay Mặc Hồi Phong, nhưng nàng không hề lo lắng một chút nào… Bởi vì những lời Vân Đinh Lan nói, nàng đã sao lưu sao một chiếc bút ghi âm khác.
Chiếc bút ghi âm đưa cho Mặc Hồi Phong chỉ còn lại một phần trăm pin mà
thôi!
Sau khi hắn ta tỉnh lại nghiên cứu thêm năm phút sẽ tự động tắt nguồn.
Chỉ cần nghĩ đến bộ dạng xù lông muốn ăn thịt người của Mặc Hồi Phong, thì tâm trạng của Vân Quán Ninh thoải mái rồi.
Giải quyết xong Mặc Hồi Phong bên này, còn Vân Đinh Lan ở bên kia.
Lúc quay về Minh Vương phủ đã là khoảng giờ sửu.
Hai người xa cách mấy ngày, Vân Quán Ninh không có cảm giác gì. Mặc Diệp lại cảm thấy một ngày không gặp giống như tam thu, cho dù có gặp Viên Bảo thì trong lòng hắn vẫn thấy trống trải.
Từ cùng quay về không thấy Vân Quán Ninh, hắn đặc biệt phân phó Như Mặc đi tìm.
Đến khi Như Mặc trả lời rằng vương phi đi gặp Vân Đinh Lan rồi.
Diệp Mặc cố lén mất mát trong lòng.
Sau khi dỗ Viên Bảo đi ngủ, hắn vẫn luôn chờ nàng quay về.
Cho đến khi tiếng gà gáy được vài lần, thì thân ảnh mờ sương của Vân Quán Ninh mới đi vào Thanh Ảnh Viện.
Trong phòng không thắp đèn, chỉ có chút ánh sáng của mặt trăng chiếu qua cửa sổ, mọi thứ trong phòng đều trở nên mờ mờ ảo ảo.
Nghe tiếng thở đều trên giường, nàng biết Viên Bảo đang ngủ rất ngon, nàng liền nhẹ tay nhẹ chân lấy áo xiêm định đi ra sau bình phong để thay quần áo.
Trời đất!
Hiện tại nàng chỉ mặc độc một chiếc áo yếm!
Trong đầu Vân Quán Ninh lóe lên một tia sáng trắng: Không phải chứ, nàng thực sự bị người khác vô lễ sao?
Trong phòng nàng lại có “biến thái nhìn trộm?
Vân Quán Ninh vừa định hét lên, cánh tay lập tức dùng lực đập mạnh về phía sau. Nam nhân ở phía sau sớm đã đoán được động tác tiếp theo của nàng, lên đã nhanh tay hơn tóm được cánh tay của nàng.
Sau đó lấy tay che miệng nàng: “Ninh Nhi, là bổn vương.”
Thì ra là Diệp Mặc…
Vân Quán Ninh thở phào nhẹ nhõm, nhân lúc hắn không phòng bị dùng cánh tay còn lại đẩy mạnh về phía sau.
cùi chỏ hung hung húc vào phần bụng của Mặc Diệp, hắn đau liền hừ một tiếng sau đó vội vàng thả tay ra.