Độ cong tuyệt đẹp của cơ thể nàng ở thoắt ẩn thoắt hiện trong đầu hắn!
Mặc Diệp lại bắt đầu miệng đắng lưỡi khô, không nhịn được mà liếm môi một chút!
Trong đầu Vân Quán Ninh lầm một tiếng!
“Ngươi câm miệng.”
Nàng liền xoay lưng về phía hắn, vội vàng thay quần áo: “Đêm khuya rồi, ngươi, ngươi phải quay về thì mau đi đi. Không về, không về thì trải chăn đệm nằm đất là được rồi!”
Tóm lại là đêm nay nàng sẽ không cho hắn lên giường!
Mặc Diệp thấy nàng hoảng loạn trốn trong chăn, bèn cười thành tiếng.
“Ninh Nhi.”
Hắn đi tới bên giường, thấp giọng gọi.
Vân Quán Ninh vội vàng quấn chặt lấy bản thân, đến cả đầu cũng dùng chăn bọc lại.
Nghe thấy tiếng gọi của Mặc Diệp, nàng mất kiên nhẫn mở chăn ra lườm hắn nói: “Lại làm sao?”
“Nàng còn chưa rửa mặt chải đầu.”
Mặc Diệp vui vẻ nói.
Vân Quán Ninh: “…”
Nàng chỉ có thể lăn xuống đất để đi rửa mặt chải đầu, vừa đi trong lòng vừa hung dữ mắng đồ chó Mặc Diệp.
Đợi đến khi nàng rửa mặt chải đầu xong, Mặc Diệp đã nằm lên chỗ nàng vừa nằm ngủ. Nhìn thấy hắn nhắm chặt hai mắt, hơi thở đều và dài, giống như đã ngủ rồi.
Nhìn thấy Viên Bảo đang bên phía tay phải của hắn, nơi còn lại có thể nằm… cũng chỉ có phía bên tay trái của Mặc Diệp.
Vân Quán Ninh do dự một lúc, lại lấy một chiếc chăn mỏng trên giường, nằm trên chồng của quý phi chuẩn bị ngủ.
Một đêm ngon giấc.
Khi Vân Quán Ninh thức dậy vào sáng sớm hôm sau, vừa lúc đối mặt với hai đôi mắt to đen láy và sáng rực.
Một đôi mắt là của Mặc Diệp, một đôi mắt là của Viên Bảo.
“Mẫu thân, cuối cùng người cũng tỉnh rồi!”
Viên Bảo sà vào lòng nàng: “Phụ thân giả nói, người làm cho tay người ấy tê hết rồi, nhưng người ấy không lỡ gọi người tỉnh dậy.”
Con trai, mới sáng sớm nói chuyện với phụ thân giả của con có tốt không?
Vân Quán Ninh ôm Viên Bảo, trợn mắt với Mặc Diệp nói: “Ta nhớ rõ ràng tối qua ta ngủ trên chõng”.
“Nửa đêm nàng mộng du, trèo lên giường, còn chui vào lòng bổn vương.”
Mặc Diệp không thay đổi sắc mặt nói.
Vân Quán Ninh: “… Ta còn không biết, ta còn có thói quen mộng du.”
Bịa đặt!
Nam nhân chó má, người lại tiếp tục bịa chuyện!
“Ừ, thói quen này không tốt, sau này phải thay đổi. Trèo lên giường của bổn vương cũng không sao, ngộ nhỡ nửa đêm canh ba ra ngoài gây chuyện phiền toái, bổn vương còn phải lau mông cho nàng.”
Vân Quán Ninh: “… Mặc Diệp, ngươi! Câm!Miệng!”
Viên Bảo chớp mắt ha ha ha cười.
Phủ Ứng Quốc Công.
Lúc Vân Đinh Lan tỉnh dậy mặt trời đã lên cao.
Nàng ta đau nhức toàn thân, giống bị tảng đá to lăn qua vậy, đến cả xương cốt cũng đau như muốn rã ra.
Cổ tay, cổ chân bị dây thừng thít chặt hằn lên những vết hằn đỏ, bứt dứt đau.
Hai bên má sưng cao, trên mặt còn có chi chít những đốm đỏ nhỏ. Nhìn giống như toàn mặt bị rỗ, vừa đáng sợ vừa buồn nôn.
Chuyện tối qua từ từ hiện ra trong đầu.
Vân Đinh Lan trong lòng cảm thấy bị lăng nhục, phẫn nộ gầm lên: “Vân Quán Ninh! Ta sẽ để người không được chất tốt đẹp!”
Giọng nàng ta khàn đặc, hận ý trong mắt khiến người khác khiếp sợ.
“Người đầu, người đâu!”
Vân Đinh Lan khản giọng hét.
Không có ai nghe thấy.
Giống như không có ai biết nhị tiểu thư nhà mình đã biến mất một cách thần bí, nửa đêm mới có người đưa về. Hạ nhân chỉ cho rằng nàng ta đã sớm tắt đèn đi ngủ.
Vì thế khi nha hoàn Lục Dữu của nàng ta vội vã chạy vào, sau khi nhìn thấy bộ dạng của nàng ta biến thành như vậy…
“A… tiểu thư, người làm sao thế ạ?”
Lục Dữu vội vào bổ nhào về phía giường, không dám tin vào mắt mình nhìn nàng ta.
Vân Đinh Lan không trả lời, vừa rồi nhìn thấy Lục Dữu hoảng loạn đi vào, nàng ta cắn răng hỏi: “Thế nào? Có chuyện gì phải hoảng loạn như vậy?”
Lúc này Lục Dữu mới căng thẳng đứng dậy, vẻ mặt như nhìn thấy kẻ thù như trước nhìn nàng ta: “Tiểu thư, đại sự không xong rồi!”
“Minh, Minh Vương Phi đến rồi!”