“Cái gì?”
Khuôn mặt Vân Đinh Lan biến sắc, bởi vì biểu cảm trên mặt thay đổi quá nhanh chóng nên cơ má biến đổi có chút lớn, khiến nàng ta đau đớn mà hít vào một hơi!
“Đồ tiện nhân đó lại làm cái gì vậy?”
Nàng ta hằn học hỏi.
Sau sự việc đêm qua, nàng ta hận Vân Quán Ninh đến thấu xương.
Nhưng trong tiềm thức cũng rất sợ hãi.
Bây giờ nghe đến cái tên “Vân Quán Ninh” thôi nàng ta đã đã rùng mình rồi!
“Nô tỳ cũng không biết nữa, nhưng e rằng một lát nữa sẽ đến cửa thôi ạ…”
Lục Dữu vừa nói xong, đã nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của Vân Quán Ninh: “Nhị muội muội, đã là lúc nào rồi, sao vẫn còn chưa dậy nữa vậy?”
Chết tiệt!
Nghe thấy giọng nói quen thuộc và khủng phụ thân của nàng, cơ thể Vân Đinh Lan cứng ngắc lại, lưng dần dần lạnh đi.
Nàng ta muốn sai Lục Dữu đi đóng cửa lại, nhưng đã quá muộn rồi.
Bóng dáng của Vân Quán Ninh đã hiện ra trong tầm mắt.
Nàng tươi cười bước vào “Nhị muội muội bị sao vậy? Cảm thấy cơ thể không khỏe sao?”
“Không phải bản vương phi cằn nhằn muội, nhưng mặt trời đã lên đến đỉnh đầu rồi mà vẫn còn chưa dậy, sau này nam nhân nào dám lấy muội? Ta nghe nói là tam vương gia không thích nhất là nữ nhân lười biếng đấy”
Vân Đinh Lan tức giận đến mức tim đau nhói.
Con tiện nhân này rõ ràng đang hả hê với nỗi đau của người khác mà rắc muối vào vết thương của nàng ta!
Nhưng nàng ta lại không dám nói gì.
Sợ rằng mình vừa mở miệng sẽ lại chọc giận nàng, con tiện nhân này lại lại trừng trị nàng ta một lần nữa!
Vân Đinh Lan vội vàng quay đầu lại nhìn Lục Dữu: “Phụ thân thì sao? Nếu như Minh vương phi đã tới nhà làm khách, các ngươi còn không báo phụ thân tiếp đãi khách cho đàng hoàng mà còn ở trong phòng của bản tiểu thư để làm gì?”
Lục Dữu run cầm cập bước đến chỗ Vân Quán Ninh: “Minh vương phi, xin hãy dời bước…”
“Xê ra.”
Lời nói của Vân Quán Ninh rất ngắn gọn và súc tích.
Nàng vẫn nở nụ cười trên môi, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của nàng…
Lục Dữu sợ đến mức bỏ chạy mất dép, căn bản là không hề để tâm đến tiểu thư của mình vẫn còn đang nằm trên giường!
“Con tiện tỳ này!”
Vân Đinh Lan tức giận đến mức lớn tiếng chửi mắng: “Bốn tiểu thư còn cần cái đồ vô dụng như người để làm gì?”
Tai ương đến vậy mà lại bỏ lại nàng ta một mình, đối mặt với ác quỷ Vân Quán Ninh?
“Nhị muội muội khích động như vậy làm gì? Nếu như để Tam Vương gia nhìn thấy bộ dạng của muối lúc này, ta e rằng sẽ tưởng muội là một nữ nhân chanh chua hay chửi bới đấy!”
Vân Quán Ninh cố tình chọc tức nàng ta.
Sau khi trải qua chuyện đêm qua, Vân Đinh Lan không còn muốn diễn màn “tỷ muội tình tâm” gì ở trước mặt nàng nữa.
Vân Quán Ninh còn đổ dầu vào lửa, trà xanh như Vân Đinh Lan cho dù có giả vờ khóc ở trước mặt nàng cũng vô dụng.
Vì vậy, nàng cũng đã để lộ ra bộ mặt thật của mình.
“Vân Quán Ninh! Tỷ nhìn thấy ta như thế này, tỷ rất đắc ý đúng không?”
Nàng ta oán hận nhìn Vân Quán Ninh chằm chằm: “Tất cả đều là nhờ tỷ ban cho đấy! Tối hôm qua tỷ đối xử với ta như thế này, có bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày ta cũng sẽ đối xử với tỷ như vậy không?”
Vân Quán Ninh buồn cười nhìn nàng ta: “Chuyện này không phải là có nhân rồi mới có quả sao?”
Vân Đinh Lan đã mua chuộc bang Hắc Phong để hãm hại nàng nhưng cuối cùng lại phải tự gánh đại chịu hậu quả.
Vậy mà bây giờ còn có mặt mũi để nói cái gì mà, tất cả đều là do nàng ư?
“Vậy thì cũng không đáng để tỷ uy hiếp ta!”
Vân Đinh Lan hung hăng cắn môi, giọng nói khàn khàn như một con quạ già: “Tam Vương gia bây giờ đã bị giam cầm trong Vương phủ rồi, ngay cả cửa của Vương phủ cũng không đi ra được.”
“Làm sao ngài ấy có thể nhìn thấy bộ dạng của ta như thế này?”