Vân Quán Ninh trước nay làm việc không giống người thường.
Trước khi chưa chắc chắn rốt cuộc Triệu hoàng hậu tìm Đức phi để làm gì, nàng sẽ không quanh minh chính đại xuất hiện.
Lúc này, nàng và Như Ngọc đang nằm trên nóc Vĩnh Thọ Cung…
Trong Vĩnh Thọ cũng đã vô cùng ầm ĩ.
Khí thế của Đức phi rõ ràng hơn Triệu hoàng hậu một bậc: “Hoàng hậu nương nương chỉ dựa vào lời nói một bên đã muốn đến tìm thần thiếp hỏi tội sao? Không dạy dỗ con dâu cho tốt gì chứ? Thần thiếp nghe không hiểu!”
“Hoàng hậu nương nương mới là chủ một cung, con cháu Nam Quận.”
“Ninh Nhi cũng là con dâu của nương nương, sao lại thành thần thiếp dạy dỗ con dâu không tốt rồi?”
“Lẽ nào hoàng hậu nương nương người không có chút trách nhiệm gì sao?”
Xét về cãi nhau, ngoại trừ không cãi lại Vân Quán Ninh, Đức phi chưa từng sợ ai cả!
Cho dù là Triệu hoàng hậu thì có làm sao?
Những năm gần đây bà và Triệu hoàng hậu “cãi nhau” đến nỗi trở thành “bạn chiến”!
“Ngươi miệng mồm lanh lợi thật!”
Triệu hoàng hậu chỉ tay vào mặt Đức phi, giận tím mặt quát: “Có thể thấy nha đầu thổi Vân Quán Ninh đó cũng học theo ngươi hết! Dám cãi lại bổn cung!”
“Người ngậm máu phun người!”
Đức phi đáp lại bà ta một câu: “Không có lửa làm sao có khói?”
“Nếu hoàng hậu nương nương không trêu chọc Ninh Nhi, sao nàng ấy lại cãi lại?”
Triệu hoàng hậu nổi giận đùng đùng nói: “Ngươi, ngươi…”
Đúng là làm bà ta tức chết!
“Bổn cung là hoàng hậu!”
Bà ta tức giận đập bàn: “Bổn cung là hoàng hậu, là đích mẫu của lão thất! Nàng ta ở trước mặt bổn cung, cho dù là rồng cũng phải cuộn mình, là hổ cũng phải nằm xuống!”
“Cho nên ý của nương nương là chỉ có nương nương được nổi giận, những người khác đều phải chịu đựng sao?”
Đức phi không hề sợ bà ta.
Bà hừ lạnh một tiếng rồi bĩu môi, như vậy có khác gì việc chỉ cho quan đốt lửa, không cho dân đốt đèn chứ?”
“Nương nương như vậy chẳng phải cậy thế hiếp người, ỷ lớn hiếp nhỏ, ỷ mạnh hiếp yếu sao?”
Thấy vẻ mặt Triệu hoàng hậu giận đến tái mét, Đức phi vẫn ra vẻ không thèm quan tâm…
DC
Vân Quán Ninh không nhịn được tặc lưỡi: “Hóa ra mẫu phi cũng ghê gớm như vậy à?”
“Vương phi không biết đó thôi.”
Như Ngọc khẽ đáp: “Trong cung này, miệng lưỡi của Đức phi lợi hại nhất! Nghe nói năm đó thái hậu nương nương rời cung cũng vì bị Đức phi chọc giận bỏ đi đó!”.
Vân Quán Ninh: “… mẫu phi dũng cảm như vậy sao?”
“Đúng vậy!”
Có vẻ như nghĩ ra chuyện gì đó, vẻ mặt Như Ngọc kỳ lạ nhìn nàng một cái.
Hắn ta muốn nói rồi lại thôi: “Thật ra nương nương rất lợi hại! Chỉ là trước mặt vương phi, hình như người ấy cũng không lợi hại như vậy nữa.”
Nếu nói trước mặt đám người Triệu hoàng hậu, Đức phi là con hổ cái với sức chiến đấu vô cùng mạnh mẽ.
Vậy thì trước mặt Vân Quán Ninh, con hổ cái này lại trở thành con hổ giấy!
Chính là núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi ắt có người giỏi hơn.
Đức phi nương nương không có đối thủ trong hậu cung, nhưng chẳng là gì so với Vân Quán Ninh!
Nhớ lại trước đó, nàng bị Đức phi đuổi chạy tán loạn khắp cung… Vân Quán Ninh nhịn cười nói: “Thật ra tính tình của mẫu hậu cũng rất đáng yêu!”
Ngay cả đối với Cố thái hậu cũng là kiểu trong nóng ngoài lạnh.
Cãi nhau với Cố thái hậu đến chết không thôi, nhưng bà lại chuẩn bị những món bà ấy thích ăn, bảo Vân Quán Ninh mang đến hành cung.
“Vương phi người mau nhìn kìa, sắp đánh nhau rồi!”
Vân Quán Ninh đang suy nghĩ, Như Ngọc cả gan khẽ huých nàng một cái.
Nàng cúi đầu nhìn, quả nhiên thấy Đức phi đang nắm cổ tay Triệu hoàng hậu!
“Vừa rồi hoàng hậu nương nương muốn và miệng Đức phi nương nương, nhưng lại bị nương nương chặn lại!”.
Như Ngọc giải thích cho nàng.
“Ta chỉ có thể nói một câu: mẫu phi đỉnh thật!”
Vân Quán Ninh tặc lưỡi.