Đổi lại là người khác, nếu bị Triệu hoàng hậu vả miệng, chỉ có thể đưa mặt cho bà ta tát. Ai dám làm giống như Đức phi, trực tiếp mắm lấy cổ tay bà ta?
“Đức phi, người đang muốn làm phản sao?”
Triệu hoàng hậu tức đến nỗi mặt mũi vặn vẹo.
“Nương nương, lời này thần thiếp không dám nhận đâu!”
Đức phi nghiêm nghị nói: “Hôm nay là người chủ động đến Vĩnh Thọ Cung gây chuyện.”
“Lại còn chia rẽ quan hệ giữa thần thiếp và Ninh Nhi! Người đặt tay lên ngực tự hỏi thử, người có còn lương tâm không! Nói thử xem có phải người đang muốn giở trò chia rẽ không?”
Không ngờ trông “Sắt phi” có vẻ ngây thơ ngốc nghếch…
À không, Đức phi!
Vân Quán Ninh lắc đầu, nghĩ tiếp: Vị Đức phi ngốc nghếch này lại còn khôn khéo như vậy!
Nàng có thể nhìn ra, Triệu hoàng hậu đến để gây chia rẽ.
“Sao bổn cung lại trở thành kẻ gây chia rẽ rồi?”
Triệu hoàng hậu đương nhiên không chịu thừa nhận: “Bổn cung là chủ một cung! Cho dù đến Vĩnh Thọ Cung, lẽ nào còn phải được sự cho phép của ngươi sao?”
“Vậy nương nương đi dạy dỗ Ninh Nhi đi, đến tìm thần thiếp làm gì?”
Đức phi buông tay bà ta ra, vẻ mặt thờ ơ.
Nếu Triệu hoàng hậu có thể làm gì được Vân Quán Ninh thật…
Cũng sẽ không đến Vĩnh Thọ Cung tìm bà trút giận!
Dù sao bà ta cũng không phải là đối thủ của Vân Quán Ninh, cho dù bảo Triệu hoàng hậu trực tiếp đi tìm Vân Quản Ninh, ai thua ai thẳng dùng ngón chân cũng đoán ra được!
Đức phi cũng không để bụng Triệu hoàng hậu đi “dạy dỗ” Vân Quán Ninh!
Triệu hoàng hậu thẹn quá hóa giận, bị Đức phi chọc giận không nói nên lời.
Trương ma ma khuyên ngăn: “Nương nương, chúng ta về thôi!”
Ai không bết tính xấu của Đức phi chứ?
Hơn nữa, sau lưng bà còn có hoàng thượng nâng đỡ!
Đối chọi với bà có lợi ích gì sao?
Thục phi nương nương, bây giờ vẫn đang đưa canh một ngày ba bữa đến Vĩnh Thọ Cung đó. Ngụy Quốc Công cũng biết chuyện này, tiểu muội Thục phi của mình trở thành “nô tỳ đưa canh”, chẳng phải bây giờ cũng không dám hỏ hé gì sao?
“Bổn cung không về!”
Triệu hoàng hậu cũng rất bướng bỉnh.
Tính bướng bỉnh vừa nổi lên sẽ không kéo trở lại được: “Bổn cung mới là hoàng hậu, lẽ nào còn phải sợ Đức phi sao?”
“Thần thiếp không bảo người sợ thần thiếp.”
Đức phi hờ hững nói.
Triệu hoàng hậu giận đến đỏ mặt tía tai nói: “Bổn cung không quan tâm.”
“Hôm qua nha đầu thối đó lừa bổn cung mười vạn lượng bạc, người trả cho bổn cung!”
Vân Quán Ninh đang nằm trên mái nhà cũng hơi cạn lời.
Hóa ra Triệu hoàng hậu đến Vĩnh Thọ Cung là vì đòi bạc sao?
Mười vạn lượng bạc đó Triệu hoàng hậu còn chưa mang đến Minh Vương Phủ nữa, vậy mà lại đến Vĩnh Thọ Cung tìm Đức phi đòi bạc, quả nhiên là người vô liêm sỉ nhất thiên hạ!
Triệu hoàng hậu còn mặt dày hơn cả nàng!
Vân Quán Ninh tự nhận mình mặt dày, nhưng nàng cũng không thể làm ra những chuyện vô liêm sỉ như vậy được!
Đức phi vừa nghe xong chợt vui mừng: “Mười vạn lượng bạc?”
Triệu hoàng hậu lạnh lùng hừ một tiếng: “Đúng vậy! Mười vạn lượng!”
Tưởng rằng Đức phi sẽ đưa bạc cho bà ta, nào ngờ Đức phi vỗ tay, vui mừng hớn hở nói: “Đúng là con dâu của bổn cung, làm tốt lắm!”
Triệu hoàng hậu: “…”
“Đức phi, người đừng đắc ý quá!”
Triệu hoàng hậu tức giận giơ tay lên, lại muốn tát Đức phi vài cái.
Đức phi cũng xắn tay áo lên, ra vẻ “lão nương không sợ ngươi đâu”.
Thấy bên dưới lại sắp đánh nhau, Vân Quán Ninh định nhảy xuống ngăn cản.
Nào ngờ mái nhà này vừa cao vừa trơn.
Nàng vừa đứng dậy đã trượt chân, một mảnh ngói vì thế cũng rơi xuống.
“Loảng xoảng” một tiếng, ngói lưu ly rơi xuống đất vỡ tan tành.
Trên mái nhà lộ ra một cái lỗ, ánh nắng chiếu vào trong. Triệu hoàng hậu và Đức phi cùng ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt Vân Quán Ninh đầy hốt hoảng, không biết trốn vào đâu…