Viên Bảo cũng nhận ra, bèn giơ tay chỉ về phía một tiểu lão đầu mặt mày đỏ bừng trong tửu quán…
“Mẫu thân mẫu thân, đó không phải là thái lão gia sao?”
“Ta nhìn thấy rồi.”
Vân Quán Ninh cau mày nhìn Cố Bà Trọng.
Đối diện ông ấy là một người khác… nhưng đang quay lưng về phía cửa sổ, Vân Quán Ninh không nhìn rõ mặt mũi người đó, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của ông ta trông giống một tiểu lão đầu.
Dù sao tóc cũng đã lốm đốm bạc.
Trông tuổi tác cũng trạc tuổi Cố Bá Trọng.
“Hóa ra, ngoại tổ phụ nói có việc gấp chính là việc ra ngoài uống rượu với người ta!”
Viên Bảo tỏ vẻ “từng trải sự đời”.
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của thằng bé, Vân Quán Ninh bất lực cười nói: “Có lẽ là đang bàn chuyện gì đó!”
“Vậy uống say rồi làm sao bàn chuyện đây?”
Viên Bảo nói rất nghiêm túc: “Không phải uống say rồi là sẽ ngất đi sao?”
“À chuyện này.”
Vân Quán Ninh lại bị con trai làm cho nghẹn họng không nói nên lời!
Đúng vậy, chẳng phải uống say rồi sẽ ngất đi sao?
Thấy dáng vẻ vui vẻ của Cố Bà Trọng, có lẽ là gặp lại bạn cũ, vì vậy mới vui vẻ ra mặt như thế. Thật ra Vân Quán Ninh rất có thể cảm nhận được, tâm trạng hiện tại của ông ấy thể nào.
Bọn họ đều là những người ở tuổi gần đất xa trời.
Từng tuổi này còn có thể gặp lại bạn cũ là một chuyện may mắn.
Nàng suy nghĩ một lát, sau đó ngồi xổm xuống nghiêm túc giải thích cho Viên Bảo: “Bảo bối, có một số chuyện, con còn nhỏ nên vẫn chưa hiểu được.”
“Con hiểu.”
Viên Bảo chớp mắt, ngây thơ nói: “Bởi vì hôm nay cữu lão gia cãi nhau với thái lão gia!”
“Thái lão gia tức giận bỏ nhà ra đi.”
Vân Quán Ninh sửng sốt: “Cãi nhau? Cữu lão gia của con tại sao lại cãi nhau với thái lão gia?”
“Con không biết.”
Sau đó Viện Bảo mới nhận ra mình lỡ miệng, vội vàng bụm miệng lại. Nhưng rất nhanh đã bỏ hai tay ra: “Con chỉ đoán thôi! Mẫu thân đừng hỏi con, con không biết gì cả”
Nói xong, Viên Bảo quay người bước đi.
Vân Quán Ninh đứng dậy, khoanh hai tay trước ngực nhìn chằm chằm vào tiểu tử thối đang hòa trong dòng người.
“Phụ thân giả Viên Bảo, chàng nói xem con trai chúng ta làm sao vậy?”
Nàng dùng vai huých nam nhân bên cạnh một cái.
Vào lúc Viên Bảo quay người rời đi, Như Ngọc đã đi theo từ lâu, cho nên Vân Quán Ninh không hề lo lắng chút nào.
Mặc Diệp cau mày, chán ghét đẩy nàng ra: “Ninh Nhi, nàng cũng muốn xát muối vào vết thương bổn vương sao?”
Tiểu tử thối Viên Bảo này ngày nào cũng gọi hắn “phụ thân giả” cũng đã đành. Hắn là nam nhân sức dài vai rộng còn cần phải chấp nhặt với con trai ruột mình sao?
“Phụ thân Viên Bảo?”
Vân Quán Ninh rất biết điều lập tức sửa lại.
Mặc Diệp cũng lập tức thay đổi sắc mặt, tràn đầy vui vẻ nói: “Bổn vương cũng thấy con trai chúng ta đang nói dối.”
Hắn ôm lấy bả vai Vân Quán Ninh nói: “Đi, về nhà bức cung!”
Trở mặt cũng nhanh thật, Vân Quán Ninh tự thấy mình không bằng.
Nàng trừng mắt nhìn hắn.
Nhưng trong lòng lại đang suy đoán, rốt cuộc tại sao Cố Bá Trọng lại tranh chấp với Cố Minh… nàng tin lời của con trai, nhóc con này trước nay chưa từng nói dối.
Nhất là những chuyện thế này!
Nàng ngoảnh đầu lại nhìn, Cố Bá Trọng vẫn đang cạn chén với tiểu lão đầu ngồi đối diện, nàng chợt cau mày.
Nàng dặn dò Như Mặc canh giữ ở đây, để tránh Cố Bá Trọng xảy ra chuyện.
Còn chưa đuổi theo Viên Bảo đã thấy hai bóng dáng quen thuộc.
Lại là Mặc Hồi Diên và Nam Cung Nguyệt!
Phu thê hai người này không biết tại sao hôm nay lại có thời gian rảnh rỗi ra ngoài dạo phố. Không may vừa rồi Viên Bảo không chú ý đụng đầu vào lưng Mặc Hồi Diên!
Thị vệ bên cạnh Mặc Hồi Diên lập tức muốn ra tay nhấc Viên Bảo lên,
Như Ngọc ra mặt bảo vệ, giành Viên Bảo lại, bảo vệ thằng bé sau lưng.
Mặc Hồi Diên nhận ra Như Ngọc.
Nhìn thấy hắn ta, Mặc Hồi Diên bèn giơ tay ngắn thị vệ sau lưng lại.
Nam Cung Nguyệt vẫn mỉm cười dịu dàng, hỏi Như Ngọc: “Như Ngọc, tiểu công tử sau lưng ngươi là con nhà ai vậy? Đáng yêu quá!”