“Sở Vương, Sở vương phi”
Như Ngọc lễ phép hành lễ.
Thị vệ sau lưng Mặc Hồi Diên không vui nói: “Đụng vào vương gia nhà ta đảng chịu tội gì?”
“Tuổi còn nhỏ đã lỗ mãng như vậy, vốn nên bị phạt!”
Như Ngọc vô cùng tức giận, lập tức trừng mắt với hắn ta, nói: “Ngươi nói gì? Trừng phạt gì? Người phạt thử xem! Có tin ta đánh đầu ngươi nở hoa luôn không?”
Vậy mà lại dám phạt tiểu công tử nhà hắn ta?
Biết tiểu công tử nhà hắn ta là ai không?
Ban đầu Vân Quán Ninh biết Như Ngọc có thể thoát khỏi phu thê hai người họ, cho dù Như Ngọc không được thì Viên Bảo cũng tự mình thoát thân được.
Nhưng Mặc Diệp là người thích bao che cho con.
Con trai hắn, hắn có thể trách mắng, nhưng người khác nhất định không được!
Vân Quán Ninh còn chưa kịp phản ứng trở lại, Mặc Diệp đã lướt nhanh như gió, bóng dáng phút chốc đã biến mất khỏi bên cạnh nàng.
“Thần tốc quá!”
Nàng tặc lưỡi.
Nếu Mặc Diệp cũng đã xông lên rồi, vậy thì người làm mẫu thân như nàng sao có thể không lên được?
Nàng cũng đuổi theo.
Mặc Diệp rất nhanh đã đến gần, bế Viên Bảo đang nép sau lưng Như Ngọc lên. Không cần hắn căn dặn, Viên Bảo đã nắm lấy ống tay áo của Mặc Diệp, vùi mặt vào lòng hắn.
Phản ứng rất nhanh nhẹn, Mặc Hồi Diên và Nam Cung Nguyệt cũng không thể nhìn rõ gương mặt của Viện Bảo.
“Như Ngọc, vả miệng!”
Mặc Diệp lạnh lùng sai bảo.
“Vâng, chủ tử”
Như Ngọc không nói thêm lời nào, bước đến trước mặt thị vệ, tát liền vài cái vào hai bên mặt.
Thị vệ đó bị đánh đến đỏ mặt tía tai, khóe miệng còn rớm máu.
Hắn ta uất ức che mặt, nhìn Mặc Hồi Diên, mong chờ chủ tử trút giận cho hắn ta…
Đổi lại người đó là Mặc Hàn Vũ, Mặc Hồi Diễn chắc chắn sẽ trút giận cho thị vệ của mình. Dù sao thì thị vệ bị đánh trước mặt cũng đồng nghĩa với việc đánh vào mặt chủ tử là hắn ta.
Ai có thể nuốt trôi cục tức này?
Tại sao đối phương lại là Mặc Diệp?
Mặc Hồi Diện đã quá hiểu thất hoàng đệ này.
Cho dù trước mặt Mặc Tông Nhiên, Mặc Diệp cũng sẽ không nể mặt hắn ta, cũng không tôn trọng người làm đại ca này.
Huống chi là trên phố!
Hắn ta hít một hơi thật sâu, nén cơn giận xuống, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Lão thất, đệ cũng ở đây sao?”
“Sao vậy? Phố Trường An này của nhà đại ca à? Người khác không được đi sao?”
Vẻ mặt Mặc Diệp vẫn lạnh lùng như cũ.
“Cũng không phải, bổn vương chỉ tùy tiện nói thôi.”
Mặc Hồi Diên mỉm cười lấy lòng.
Mặc Diệp cười lạnh đáp: “Tùy tiện nói thôi? Xem ra đúng là có chủ tử thế nào thì có nô tài thế ấy! Đại ca thích tùy tiện nói như vậy, thị vệ của huynh cũng mở miệng ra là nói bừa.”
“Bổn vương thấy cái lưỡi này cũng vô dụng thật! Chi bằng cắt nó cho chó ăn đi!”
Người hắn nói đương nhiên là tên thị vệ đó.
Thị vệ sợ hãi bụm chặt miệng.
Vẻ mặt Mặc Hồi Diên cũng cứng đờ.
Tuy hắn ta đã quen những lời độc ác của Mặc Diệp, quen với việc Mặc Diệp không thèm nể mặt hắn ta. Nhưng trên phố đông người qua lại, suy cho cùng cũng thấy hơi xấu hổ.
“Lão thất, đây chẳng qua chỉ là hiểu lầm thôi.”
“Hiểu lầm?”
Mặc Diệp không đồng ý: “Trẻ con bẩm sinh tính tình ham chơi, đi đường nhảy nhót lung tung, sao có thể nói là lỗ mãng?”
“Nếu phố Trường An này không phải của đại ca, vậy dựa vào đầu cho rằng đứa nhỏ nhà ta lỗ mãng, chứ không phải đại ca đi đường không nhìn dưới chân, đụng trúng đứa nhỏ nhà ta?”
Hắn hở ra là “đứa nhỏ nhà ta”, khiến Mặc Hồi Diên và Nam Cung Nguyệt đứng ngây ra tại cho.
Dáng vẻ này của Mặc Diệp rất khác với bình thường!
Nữ nhân lại càng tinh tế hơn.
Cho nên Nam Cung Nguyệt không nhịn được nhìn về phía Viên Bảo trong lòng Mặc Diệp, ánh mắt đầy nghi ngờ…