Mặc Diệp nói.
Mặc Tông Nhiên không khỏi thở dài một hơi.
Nếu có thể, ông thực sự muốn ôm bảo bối tốn nhi của mình lên triều!
Thế nhưng trước mắt mọi người vẫn chưa biết thân phận của Viện Bảo, vì an nguy của tôn nhi bảo bối, ông ấy nhịn!
Mặc Tông Nhiên hôn Viên Bảo một cái thật mạnh: “Viên Bảo, con và mẫu thân ở ngự thư phòng chơi đi nhé! Hoàng Tổ phụ và phụ vương con đi một chút sẽ trở lại ngay!”
Đi một chút sẽ trở lại?
Tảo triều chính là một sự kiện quan trọng nhất ngày, hoàng thượng vậy mà nói đi một chút sẽ trở lại?
Quả nhiên trước mặt Hoàng trưởng tốn điện hạ, hoàng thượng lại trở thành”hôn quân”!
Tô Bình Thiện lắc đầu buồn cười.
Để hai mẹ con bọn họ chơi ở trong ngự thư phòng
Lời này nếu truyền ra ngoài, chỉ sợ sẽ gây nên sóng gió không nhỏ.
Ngự thư phòng chính là nơi quan trọng để thương nghị triều chính, ai dám ở lại ngự thư phòng chơi chứ?
Mặc Tông Nhiên và Mặc Diệp vội vàng đi Cần Chính Điện.
Vân Quán Ninh liếc nhìn Viên Bảo: “Bảo bối, con có muốn đi gặp Đức Phi Tổ Mẫu của con không? Có muốn đi dạo ngự hoa viên một vòng không? Mẫu thân dẫn con đi dạo nhé!”
“Được ạ, được ạ!”
Viên Bảo hưng phấn vỗ bàn tay nhỏ.
Trong nháy mắt lại lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn: “Mẫu thân, chúng ta không nên chạy loạn đâu?”
“Xem ra vị Đại bá phụ kia của con rất lợi hại! Nếu như bị phát hiện thì làm sao bây giờ? Chúng ta vẫn nên ngoan ngoãn ngồi ở đây đợi Hoàng tổ phụ và phụ vương trở về thôi!”
Viên Bảo giống như tiểu đại nhân, mặt mày ủ dột thở dài một hơi.
Mặc dù muốn mẫu thân dẫn nó đi chơi, nhưng nơi này chính là hoàng cung!
Từng bước chân đều kinh động đến nhiều người!
Viên Bảo cảm thấy mệt mỏi quá, lại còn phải chăm sóc một đại hài từ như “mẫu thân” nó nữa chứ…
Hai mẹ con bọn họ rốt cuộc là ai chăm sóc ai chứ?
“Mẫu thân người đừng ham chơi nữa!”
Thằng bé nghiêm túc giáo huấn Vân Quán Ninh.
“Biết rồi, Viện Bảo”
Vân Quán Ninh nản lòng gục xuống bàn: “Nhưng mà chán quá đi! Hay là chúng ta nghĩ cách gì đó giết khoảng thời gian nhàm chán này đi?”
“Con không có thời gian chơi, cũng không cảm thấy nhàm chán! Ngự thư phòng của Hoàng tổ phụ nhiều sách thật đấy!”
Viên Bảo nhảy xuống ghế, bắt đầu lục lọi trên giá sách.
“Mẫu thân người xem![Xuân thu], [Lễ ký], [Tả truyền], [Lão tử], [Mặc Tử] nhiều quá đi mất!”
Thằng bé hưng phấn nói với Vân Quán Ninh: “Còn nhiều sách hơn cả Thái lão công!”
“Mặc dù những thứ này con đã đọc rồi, nhưng mà vẫn có thể nhìn thêm lần nữa!”
Vân Quán Ninh: “…Tốt thật đấy! Nhưng ta chẳng cảm thấy hứng thú với cuốn sách nào cả.
Nàng thích xem những cuốn tiểu thuyết, còn những cuốn sách này xem rất tốn sức.
Những Viên Bảo lại hết sức phấn khởi, giống như nhìn thấy món ăn tinh thần, còn quanh quần trước kệ sách.
“Ôi! Còn có [Chiến quốc sách] nữa chứ!”.
Thằng bé vui vẻ lấy sách ra, lại trừng mắt to: “Còn có [Lý Thái Bạch tập] [ Liễu Hà đông tập, [Bạch Hương Sơn tập, [ Sở Từ), nhiều quá nhiều quá!”
“Mẫu thân, ngự thư phòng của Hoàng tổ phụ tuyệt quá đi mất!”
Viên Bảo rút mấy cuốn sách ra, mấy cuốn sách dày che mất cả gương mặt thằng bé.
Thằng bé đặt mông ngồi dưới đất, vô cùng thích thú bắt đầu dở sách xem: “Nếu có những cuốn sách này, con có thể ở lại đây ba ngày ba đêm!”
Viên Bảo bắt đầu gặm nhấm “món ăn tinh thần” của nó.
Không có ai nói chuyện cùng, Vân Quán Ninh cảm thấy rất nhàm chán!
Nhưng lại không thể vứt bỏ nhi tử, bản thân ra ngoài dạo chơi được.
Nàng không thể làm gì gọi người bên ngoài: “Tiểu Lương tử, vào đây chơi cờ với ta đi!”
Lương Tiểu công công gượng cười: “Minh Vương Phi, nô tài không biết chơi cờ đầu!”
“Yên tâm, ta cũng không biết.”
Vân Quán Ninh dứt khoát nói.
Lương Tiểu công công kinh ngạc: “Vậy mà ngài còn bảo nô tài chơi cờ cùng sao?”
“Chơi cờ năm quân!”
Thế cũng gọi là chơi cờ sao?