Vân Quán Ninh tiện tay cầm một tờ giấy trắng, vẽ rất nhiều ô vuông lên đó. Lấy bàn cờ của Mặc Tông Nhiên: “Tới đây ta dạy ngươi! Trò chơi này rất đơn giản, người chọn quần đen hay quân trắng?”
Rơi vào đường cùng, Lương Tiểu Công Công chỉ đành bất chấp khó khăn cùng nàng chơi cờ.
Viên Bảo ngẩng đầu nhìn bọn họ, bất đắc dĩ lắc đầu: “Cực kỳ nông cạn!”
Vân Quán Ninh: “… Thằng nhóc có tin lão nương đầy đánh con không?”
Viên Bảo lập tức vùi đầu tiếp tục xem sách.
Trên triều đình, sau khi đám triều thần bẩm báo chính sự, quả nhiên có người bắt đầu mượn chuyện “xe ngựa của Minh Vương Phủ chạy vào ngự thư phòng, ngang nhiên xem thường cũng quy.
Mặc Diệp vừa nhìn đã biết người này là một ngôn quan dưới trước Mặc Hồi Diên.
Tốt lắm!
Ân oán giữa hắn và Mặc Hồi Diện là sâu hơn nữa rồi!
Mặc Diệp âm thầm ghi tội lên đầu Mặc Hồi Diên, mặt không đổi sắc nói: “Phụ hoàng, Hồ đại nhân nói có lý”
“Nhi thần biết tội, nhi thần nguyện chịu phạt”
Mặc Tông Nhiên không quan tâm.
Ông một lòng nghĩ đến Viên Bảo, chỉ hận không thể lập tức kết thúc tảo triều, chạy tới ngự thư phòng với tốn nhi bảo bối của ông.
Ông ấy hằng giọng: “Vậy con cảm thấy trẫm nên phạt con như thế nào đây?”
“Nhi thần nguyện đi ngự thư phòng viết thư hối cải.”
Mặc Diệp cung kính hành lễ: “Nhi thần cáo lui.”
Mặc Tông Nhiên ngây người.
Thằng ranh con này vậy mà còn chuồn nhanh hơn cả ông nữa!
Mặc Diệp đi rồi triều thần khác cũng không tiếp tục cáo trạng nữa, chỉ có thể bẩm báo những chuyện khác, cố gắng giữ chân Mặc Tông Nhiên.
Cứ như vậy đã qua nửa canh giờ.
“Được rồi được rồi cứ như vậy đi!”
Mặc Tông Nhiên phiền não đứng lên: “Mới sáng sớm, có để cho người ta yên lòng chút không?”
“Hôm nay trẫm rất phiền muộn! Bãi triều đi!”
Không đợi chúng triều thần mở miệng, ông ấy đã rời đi trước.
Để lại chúng đại thần đứng tại chỗ, hai mặt nhìn nhau.
“Hoàng thượng hôm nay sao thế? Ăn nhầm thuốc nổ sao?”
“Chẳng lẽ có liên quan đến chuyện xe ngựa của Minh Vương Phủ tiến vào ngự thư phòng hôm nay sao? Hoàng thượng không chỉ tạo triều chậm, hơn nữa vẫn luôn không tập trung, cáu kỉnh bất an.”
“Liễu đại nhân nói có lý, ta tán thành!”
“Ta đặt một lượng bạc, tuyệt đối có liên quan đến Minh Vương!”
“Ta đặt cược hai lượng!”
Mọi người đoán già đoán non, đề tài trở nên rất thú vị.
“Cái đám quỷ nghèo kiết xác các ngươi, có thể giữ hình tượng chút không? Tốt xấu gì cũng là đại thần trong triều, đánh cược một hai lượng bạc thôi sao… ta cược ba lượng bạc!”
Liễu đại nhân khinh thường nhìn bọn hắn, lại bị đám người phỉ nhổ đẩy ra ngoài.
Duy chỉ có Mặc Hồi Diên vẫn đứng tại chỗ, giống như có điều suy nghĩ nhìn bóng lưng Mặc Tông Nhiên rời đi.
Xem ra chuyện của Lão Thất và Vân Quán Ninh thực sự khiến phụ hoàng phiền lòng rồi?
Không phải hắn ta nên làm gì đó xả giận cho Phụ hoàng, khiến phụ hoàng vui vẻ trở lại sao?
Mặc Hồi Diện cẩn thận suy nghĩ, quyết định quay người rời khỏi Cần Chính Điện.
Nếu phụ hoàng đau đầu vì chuyện Lão Thất và Vân Quán Ninh cãi nhau, thì hắn ta có thể “hòa giải”, ví dụ như nói, thay con riêng của Lão Thất tìm mẫu thân, đưa vào Minh Vương Phủ?
Mặc Hồi Diên hài lòng mỉm cười.
Chỉ cảm thấy chủ ý này quá tuyệt!
Phụ hoàng biết được nhất định sẽ rất “vui vẻ”!
Còn không đợi Mặc Hồi Diên gây sự, chuyện “Minh Vương có người khác bên ngoài, Minh Vương Phi đại náo tiến đến ngự thư phòng cáo trạng” đã truyền khắp trên dưới lục cung rồi.
Rất nhanh, tin tức này cũng truyền khắp toàn bộ kinh thành!
Vô số ánh mắt tập trung vào Minh Vương Phủ, nhắm vào Mặc Diệp và Vân Quán Ninh…