Suy nghĩ một lúc cuối cùng nàng phân phó Như Yên: “Người lập tức đến Tống phủ một chuyến! Nói hôm nay là lập đông, mời Tổng công tử tới dùng bữa tối với chúng ta.”
“Vương phi, nếu như chủ tử biết.”
Như Yên muốn nói rồi lại thôi.
Bởi vì lúc trước chuyện Vân Quản Ninh cứu Tổng Tử Ngư đã khiến Mặc Diệp ghen tuông tức giận rồi.
“Nếu không thì nô tỳ bẩm báo với chủ tử một tiếng trước vậy?”
Như Yên nghĩ cho nàng.
Bây giờ nhìn tình cảm của chủ tử và Vương phi không dễ gì mới có tiến triển, cũng không thể bởi vì chuyện nhỏ này, mà khiến hai người trở về cục diện thù địch như trước?
“Được người đi báo với vương gia một tiếng”
Vân Quán Ninh mở nắp nồi ra, với tầng bọt nổi lên: “Nói với chủ tử hôm nay mời Tổng công tử tới phủ ăn tối.”
“Vâng, Vương phi”
Như Yên nhận mệnh rời đi.
Trong chốc lát, nàng quay lại nói Tổng công tử không ở trong phủ.
“Không ở? Chẳng lẽ trở về núi Vân Vụ rồi sao?”
Vân Quán Ninh nhíu mày.
Thầm nghĩ Tống Tử Ngư lớn rồi, lại thần thông quảng đại, không đến mức bị bắt cóc đầu nhỉ?
Nàng lắc đầu: “Không có ở phủ sao! Vương gia vẫn đang ở trong thư phòng hả?”
“Đúng vậy Vương phi, vương gia đang nghị sự với mấy vị đại thần.”
“Ừm.”
Vân Quản Ninh gật đầu không nói gì.
Nàng ta nhìn khí trời âm u bên ngoài: “Xem thời tiết hôm nay, sợ là ban đêm sẽ có tuyết rơi. Uống canh thịt dê rồi sớm trở về phòng nghỉ ngơi thôi.”
Như Yên lên tiếng.
Vân Quán Ninh lại liếc mắt nhìn Viên Bảo, thấy thằng bé như si như say, không khỏi lắc đầu cười khẽ.
Mời Tống Tử Ngư tới ăn canh thì không thấy bóng dáng đầu, lại có người không mời mà tới.
Chu Oanh Oanh hà hơi, xoa xoa tay từ hành lang đi tới:“Ninh nhi, dưới hiên gió lùa to lắm, muội làm gì ở đây thế?”
“Tẩu tới làm gì thế?”
Vân Quản Ninh nhíu mày nhìn nàng ta.
“Thơm quá!”
Chu Oanh Oanh ngửi được mùi thơm từ canh thịt dê, nhịn không được hít một hơi thật sâu, vẻ mặt thỏa mãn: “Đến sớm không bằng đến đúng lúc! Ta tới đúng lúc quá!”
“Vốn dĩ ta đang yên giấc trong phủ nhưng ngửi thấy mùi thơm liền biết muội đích thân xuống bếp, cho nên lập tức chạy đến.”
Nói xong nàng ta ngồi xuống bên cạnh chậu than: “Thời tiết hôm nay lạnh quá! Tay chân gì cũng lạnh hết trơn rồi!”
Vân Quán Ninh: “… Tới ăn chực thì ăn chực thôi, nói dài dòng như vậy làm gì chứ.”
Tuy Minh Vương Phủ cách Hàn Vương Phủ không xa, những nữ nhân Chu Oanh Oanh cũng quả thính rồi, chắc chắn là chó biến thành.
Cái mũi này cũng quá bén nhạy, còn có thể ngửi được mùi thơm từ Hàn Vương Phủ, lần theo hương vị mà tới Minh Vương Phủ…
“Đúng rồi Ninh nhi, hơn nửa tháng là tới sinh thần của Đức Mẫu Phi rồi, năm nay muội chuẩn bị lễ vật sinh thần gì cho Đức Mẫu Phi thế?”
Nàng ta giương mắt nhìn canh thịt dê trong nồi đất, kìm lòng không được nuốt nước miếng.
Khóe mắt Vân Quán Ninh lườm Viên Bảo nói: “Ta chưa chuẩn bị gì cả.”
“Cái gì?”
Chu Oanh Oanh lập tức từ trên ghế bật dậy: “Sao muội lại không chuẩn bị gì chứ! Đức Mẫu Phi nhất định sẽ tức giận! Muội nhân lúc còn nhiều thời gian, nhanh chóng chuẩn bị đi!”
Thấy nàng ta kinh ngạc như vậy, Vân Quán Ninh có chút buồn cười.
Đến ngày đó, nàng chỉ cần dẫn Viên Bảo xuất hiện, chỉ sợ Đức phi kích động quả mà ngất đi.
Còn chuẩn bị lễ vật sinh thần gì chứ!
Quá lãng phí tiền!
Vân Quán Ninh mím môi, nhưng cười không nói gì.
Mắt thấy sắc trời tối mù nàng lấy cuốn sách trên tay Viên Bảo, lại phân phó bà Trương dọn dẹp thiện sảnh một chút, chuẩn bị chậu than.
Canh thịt dê sắp xong rồi, muốn dời bước đến thiện sảnh dùng bữa tối.
“Như Yên, người đi xem vương gia một chút đi.”
Lời còn chưa nói hết, Như Ngọc đã lập tức đáp lời: “Vương phi, chủ tử còn có chút việc cần phải xử lý, bảo người và tiểu công tử dùng bữa tối trước đi không cần chờ chủ tử”
Hai ngày này Mặc Diệp bận đến mức chân không chạm đất, không gặp được người.
Hôm nay còn đang bận bịu như vậy sao?
Vân Quán Ninh không khỏi nhíu mày: “Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”