Minh Vương Phủ.
Viên Bảo ở dưới hiên đọc sách.
Hai ngày trước tiến cùng một chuyến, Mặc Tông Nhiên thấy thằng bé thích đọc sách, vô cùng vui vẻ. Vì vậy cũng không thèm quan tâm sách cổ quý giá gì đó để cho Mặc Diệp chuyển hết về Minh Vương Phủ cho Viên Bảo.
Cho nên mấy ngày nay thằng nhóc không thèm chơi đùa, cả ngày đọc sách đến quên ăn quên ngủ.
Hôm nay lập đông, bên ngoài khí lạnh bức người.
Vào ngày lập đông uống một bát canh thịt dê ấm áp canh, cực kỳ thích!
Sau khi dặn dò bà Trường chuẩn bị thịt dê, lúc này đang đặt ghế ngồi dưới hiên tẩm ướp gia vị cho món thịt dê.
Bên cạnh đặt chậu than, củi trong chậu than đang cháy hừng hực.
Viên Bảo làm ổ trên ghế, trên đùi đắp tấm thảm lông nhung rất dày, đội mũ len, cũng không
thèm nhìn Vân Quán Ninh.
“Như Yên người nhìn xem, trong sách tự có Nhan Như Ngọc.”
Vân Quán Ninh bĩu môi nhìn Viên Bảo, nói với Như Yên: “Trong mắt nó, lão nương chẳng là cái thả gì cả!”
Dường như bất tri bất giác, Viên Bảo đã trưởng thành rồi.
Thằng bé không còn lúc nào cũng dính lấy Vân Quán Ninh nữa rồi, ngược lại tự có suy nghĩ của riêng mình, có sở thích riêng.
“Vương phi, nô tỳ thấy tiểu công tử như vậy cũng rất tốt! Đức Phi Nương Nương luôn nói, chủ tử và Cửu công chúa từ nhỏ đã không thích đọc sách, nhưng bây giờ tiểu công tử lại chăm chỉ hiếu học như vậy, Vương phi nên vui vẻ mới phải chứ!”
Như Yên cười nói.
“Nói cũng đúng, chỉ là ta cảm thấy có chút xót xa mà thôi.”
Cảm giác nhi tử không cần mình quả thực rất khó chịu!
Đọc sách trong phòng rất dễ hỏng mắt, cho dù đốt đèn cũng như vậy.
Than màu trắng bạc này mặc dù là đồ tốt, nhưng ở trong phòng quá lâu cũng dễ choáng đầu hoa mắt.
Cho nên nàng mới phân phó hạ nhân đặt chậu thân dưới hiên, lại tự khiêng ghế dựa ra để Viên Bảo ngồi trên ghế đọc sách, nàng ở bên cạnh chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
Mẫu tử hai người làm việc riêng, không chậm trễ việc của nhau.
Vốn tưởng Viện Bảo nghiêm túc đọc sách, chắc chắn không nghe thấy lời của nàng.
Ai ngờ Vân Quán Ninh vừa dứt lời, chỉ thấy Viên Bảo lật một tờ, nói: “Mẫu thân sao mẹ lại buồn?”
“Con cố gắng đọc sách như vậy không phải đều là vì mẹ sao?”
Vân Quán Ninh: “Con nói cái gì?”
“Con muốn chăm chỉ đọc sách, mang lại vinh quang cho mẫu thân! Tương lai mẫu thân già rồi mới có chỗ dựa chứ!”
Viên Bảo giương mắt nhìn nàng, nghiêm túc nói.
Nói xong lại vùi đầu, bắt đầu gặm nhấm món ăn tinh thần” của nhóc.
Như Yên vui đến phát khóc: “Vương phi người nhìn xem! Tiểu công tử đều vì người cả đấy! Tiểu công tử có chí khí như vậy, người ngoài không thể nào sánh bằng…”
Vân Quán Ninh chép miệng, bật khóc hu hu hu hu.
Nàng vùi đầu vào lồng ngực nho nhỏ của Viện Bảo, đầu lớn cọ cọ vào cuốn sách tong tay thằng bé.
“Nhi tử, hu hu hu mẫu thân thực sự rất vui! Rất cảm động hu hu hu…”
Viên Bảo: “…”
Thằng bé đặt sách xuống, lúc này mới vươn bàn tay nhỏ nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Vân Quán Ninh, giọng điệu ghét bor: “Suy cho cùng thì mẫu thân là tiểu hài tử hay con là tiểu hài tử đấy.”
“Đừng khóc nữa! Không phải con đang an ủi người đầy sao?”
Mặc dù giọng điệu ghét bỏ, nhưng ánh mắt nhìn nàng lại tràn đầy tình cảm.
“Được rồi được rồi đừng khóc nữa, con thương mẫu thân mà!”
Thằng bé nhẹ nhàng vỗ bả vai Vân Quản Ninh, bàn tay nhỏ thay nàng lau nước mắt: “Nhanh hầm canh đi, con hơi đói.”
Lúc này Vân Quán Ninh mới đứng dậy, khóc đến hai mắt hồng hồng.
Nàng thật sự rất xúc động!
Có nhi tử ấm áp như vậy, là trời cao ban ân!
Viên Bảo lại tiếp tục đọc sách, Vân Quán Ninh tăng tốc, tất cả nguyên liệu nấu ăn đã được chuẩn bị kỹ càng ném vào trong nồi đất, bắt đầu hầm canh thịt dê.
Vốn dĩ trong căn bếp nhỏ có nồi, có lọ sành, còn có nồi đất.
Nhưng mà Vân Quán Ninh dùng không quen, cho nên nhờ Không Gian đại ca làm một chiếc nồi đất hiện đại.
Cái nồi này cũng dễ giải thích, đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của mấy người Như Yên, nàng nói là Tống Tử Ngư tặng cho nàng.
Dù sao Tống Tử Ngư đi khắp tử quốc, từ nơi khác có thể lấy được thứ này ngược lại cũng không có gì là lạ cả.
Nhìn nồi đất, Vân Quản Ninh nghĩ tới Tống Tử Ngư.
Cũng không biết hắn ta bây giờ sao rồi…
“Như Yên.”