Chương
Mộ Dung Bắc Uyên nhìn về phía nàng: “Vì sao lại chắc chắn như thế?”
Triệu Khương Lan thở dài: “Thiếp nói cho chàng như thế này đi. Thiếp trước đó cùng công chúa Lạc Thiên Ý có duyên gặp mặt mấy lần, vị công chúa này so với Ninh Vân, thật sự là chỉ có hơn chứ không có kém. Nàng ta vô cùng tùy hứng điêu ngoa, mà địa vị của nàng ta ở Vinh Dương còn vượt hơn nhiều so với địa vị của Ninh Vân ở kinh thành Thịnh Khang chúng ta. Nàng ta là tỷ tỷ ruột thịt cùng với hoàng đế của Vinh Dương, phò mã của nàng ta từng là một vị Hầu Gia, chẳng qua người kia liên quan đến mưu phắn nên bị giết, lúc ấy trong bụng Lạc Thiên Ý còn đang mang thai con của phò mã. Nhưng dưới sự yêu cầu của tiên đế ở Vinh Dương, cho nên đứa bé kia đã bị giết chết rồi. Chuyện này đã khiến cho Lạc Thiên Ý phải chịu sự kích thích vô cùng lớn, cho nên hoàng đế của Vinh Dương cảm thấy mình có lỗi với nàng ta, bình thường rất quan tâm chăm sóc cho vị hoàng tỷ kia.”
“Cho nên Lạc Thiên Ý nói muốn để Phú Sơn làm phò mã, quyết định này không có ai dám phắn đối lại cả. Thiếp gần như đã xác định được, nội dung của lá thư này thậm chí còn có cả sự đồng ý ngầm của hoàng để ở Vinh Dương. Thứ nhất hắn có thể làm dao động tinh thần chiến đấu của Thiết Ngô Quân, thứ hai còn có thể làm nhiễu loạn kế hoạch dẫn binh của Phú Sơn. Không uổng phí một binh một tốt nào mà lại khiến cho.
Thiết Ngô Quân hao tổn một phó tướng, chuyện tốt như vậy, hẳn cớ sao mà không làm”
Mộ Dung Bắc Uyên nhìn Triệu Khương Lan: “Nàng thật sự rất hiểu rõ về hoàng thất của Vinh Dương.”
Triệu Khương Lan hơi ngừng lại: “Công chúa Lạc Thiên Ý danh tiếng rất nổi, trong nhà mà có người làm quan, đều biết nàng ta”
Hân bất bỗng dung lại hỏi một câu: “Đúng rồi, Vinh Dương có rất nhiều vu y sao? Cái vị tiên hoàng hậu của Vinh Dương đại danh đỉnh đỉnh kia, không phải cũng là một vị vụ y sao?”
Ngón tay của Triệu Khương Lan không khỏi run lên.
Nàng miễn cưỡng nở ra một cái cười: “Đúng vậy, bà ta cũng là vu y.
Chẳng qua vu y của Vinh Dương mà thiếp biết, thì cũng chỉ có mỗi hai chúng ta thôi.”
”Vị hoàng hậu kia, tên là gì vậy?”
Lý Hâm” Triệu Khương Lan khi nói ra hai chữ này không được tự nhiên cho lắm, còn trộm liếc nhìn Mộ Dung Bắc Uyên một cái.
Huynh ấy chắc sẽ không nghi ngờ mình chứ! Mộ Dung Bắc Uyên nhẹ nhàng lặp lại cái tên này một lần nữa: “Lý Hâm? Vương phi, kiếp trước của nàng, chắc không phải là hoàng hậu đấy chứ, đúng không”
Nàng phút chốc trợn to hai mắt: “Lúc ấy không phải là thiếp! Chẳng lẽ Lý Mặc còn có thể chỉ thân chúng ta đến kinh thành Thịnh Khang sao, chàng nghĩ quá nhiều rồi, thiếp nào có thân phận quý giá như vậy chứ”
“Ừm” Mộ Dung Bắc Uyên gật đầu: “Cũng đúng. Chẳng qua là vận mệnh của nàng cùng với vị hoàng hậu kia, cũng khá là giống nhau”
Triệu Khương Lan gượng cười hai tiếng: “Đúng vậy, đều rất là xui xẻo.
May mắn sao là thiếp có đủ vận khí để có thể gặp được chàng, cũng không biết rằng nàng có thể có phúc khí tốt như vậy nữa không, còn có thể sống sót thêm một lần nữa.”
La Tước gửi đến một lá thư truyền tin tức, Triệu Khương Lan tất nhiên là sẽ báo cho La Kiều Oanh.
Nàng giải thích rất rõ ràng: “Phú Sơn đích thật là do sự bất đắc dĩ nên mới nương thân ở chỗ vị công chúa Lạc Thiên Ý kia. Cái vị công chúa kia lòng ham chiếm hữu rất mạnh, Phú Sơn tất nhiên không thoát thân được.
trong chốc lát, cái gì mà biệt ly, hơn phân nửa là do nàng ta bắt viết.”
La Kiều Oanh những ngày này chờ tin tức, suốt ngày ăn không ngon ngủ không yên, cả người đều gầy hốc hác đi.
Nghe được lời nói của Triệu Khương Lan, nàng miễn cưỡng gắng dựng tinh thần.
“Cho nên, chàng ấy vẫn phải làm phò mã, sẽ không lấy ta được, đúng không?”
Triệu Khương Lan không đành lòng trả lời, cách một hồi lâu mới nói: “Thật xin lỗi La Kiều Oanh, ta cũng không rõ lắm”
La Kiều Oanh nằm sấp trên bàn im lặng, nước mắt từ từ rơi xuống.
“Chàng là vì cứu ca ca của ta nên mới ép buộc vào cái hoàn cảnh như vậy, nếu như không phải có Phú Sơn, ca ca của ta có phải là sớm đã chết rồi. Vậy ta sao có thể trách chàng chứ, ta căn bản là lập trường tức giận, nổi giận đều không có, ta chẳng làm được điều gì cả”
Nhưng mà La Tước thì cũng có làm sai điều gì đâu.
Huynh ấy cũng là quan tâm sẽ bị loạn, cho rằng nữ nhân bị bắt lại là Hồng Vân, trong lòng không bỏ xuống được mới nghĩ đến đi xem một cái.
Ai có thể ngờ tới răng, đây sẽ là một trận trò chơi bắt giữ không chút biến sắc chứ.
Từ đầu tới đuôi, đều là gậy ông đập lưng ông.
Triệu Khương Lan xoa nhẹ đầu của La Kiều Oanh: “Đã đến mức này ồi, ta vậy mà lại không biết an ủi muội như thế nào. Nếu như hẳn có thái độ chịu trách nhiệm với muội, vậy thì ta vẫn còn muốn nói một câu nữa, muội và Phú Sơn, rất có thể là sẽ không thể thành đôi. Cho dù là có khó khăn gì khó nói hay không, chỉ cần hắn qua Vinh Dương làm phò mã, đối với Thịnh Khang mà nói, người này chính là phắn bội quốc gia, muội lại là muội muội của La Tước, lấy cái thân phận đặc thù này của nhà họ La, là hai người đã không có khả năng thành đôi rồi”
Hơn nữa, Lạc Thiên Ý kia tính tình xấu như vậy, nàng ta sao có thể mà chắp tay tình nguyện dâng cho muội được chứ.