Chương
Trừ phi nàng ta đã chán ngấy rồi, bản thân không muốn nữa.
Nếu không chủ động thả Phú Sơn đi, vẫn là không nên nghĩ tới.
La Kiều Oanh cúi thấp đầu, không chịu nói.
Triệu Khương Lan thầm nghĩ, nàng và Phú Sơn quanh đi quẩn lại nhiều năm như vậy, cuối cùng là có duyên mà không phận.
Cùng với bộ dạng đau khổ chờ đợi một kết quả không quá tốt đẹp, chẳng bằng cùng với cái tên nhóc lão Lục thiếu thông minh cùng nhau thành đôi là được rồi.
Lão Lục mặc dù nhìn không có vẻ đáng tin cậy, nhưng cũng là một người vui vẻ.
Chỉ cần thành tâm thành ý với La Kiều Oanh, chưa chắc là không thể khiến cho nàng hạnh phúc.
Nhưng mà lúc trước ở trong cung đều cho rằng cơ thể của La Kiều Oanh có bệnh, không thể sinh con dưỡng cái được.
Mặc dù Triệu Khương Lan bản nhân thấy việc nối dòng dõi cảm thấy rất là nhạt, không gánh nổi sự để ý quá mức của các vị trưởng bối.
Xem ra vẫn là phải tìm thời gian, làm sáng tỏ chuyện này mới tốt.
Nếu là có thể thành Lục Vương phi, vậy thì cũng là một đoạn thiện duyên khác La Kiều Oanh phờ phạc mà tiễn khách: “Thần vương phi, thật xin lỗi, hiện tại tâm tình của muội không có tốt lãm, muốn suy nghĩ một mình, nên không ở đây cùng với tỷ nữa. Chờ thân thể tốt hơn một chút, sẽ đi thỉnh an Thần vương phi tỷ.”
Triệu Khương Lan đau lòng nhìn nàng: “Hãy nhớ rằng, cho dù có gặp vấn đề lớn như thế nào đi chăng nữa, muội đều phải phấn chấn lên, ngàn vạn không thể để cho bản thân không gượng dậy nổi! Không có cái gì có thể so sánh với sự quan trọng của sự sống, nếu không thì trong lòng Phú Sơn cũng sẽ rất khó chịu, biết chưa?”
La Kiều Oanh chỉ giữ trâm mặc.
Triệu Khương Lan biết hiện tại nàng chưa hẳn đã nghe lọt, vì vậy đành phải rời đi trước, dự định đi tìm Mộ Dung Bắc Tô tâm sự, nghe một chút xem tên tiểu tử kia sẽ nghĩ như thế nào.
Chờ Triệu Khương Lan vừa đi một cái, La Kiều Oanh lại lấy lá thư ly biệt cùng với cuốn sách ở trong nhà mà trước đó Phú Sơn gửi cho nàng, bày chung ở một chỗ.
Nàng không nhúc nhích nhìn chäm chằm hai lá thư hoàn toàn khác.
biệt, bỗng nhiên đứng dậy, bắt đầu thu thập hành lý.
Cho dù xem như không thể làm gì lại được nữa, cho dù đó là tình huống ép buộc đi chăng nữa thì cũng có làm sao chứ.
Bất luận là thật lòng hay là giả dối, hắn sẽ không lấy nàng là sự thật.
Thế nhưng là nàng không cam tâm, nàng muốn nghe hắn chính miệng nói, không thì nàng chính là không thể tiếp nhận được.
Cho nên La Kiều Oanh quyết định len lén chỉ đi một mình đến Vinh Dương, bất kể như thế nào, nàng nhất định sẽ đến gặp Phú Sơn.
Dù là kết quả cuối cùng vẫn là không cách nào thay đổi, chí ít nói lời từ biệt, thì nàng cũng muốn chính diện mà nói La Kiều Oanh không có nói cho bất cứ người nào ở trong phủ, âm thầm thu dọn xong một bao quần áo, mang đi một chút tiền bạc.
Nàng thừa dịp vào thời điểm không có người, để lại cho La phu nhân một phong thư, báo cho chính mẫu thân rằng mình đi biên cảnh, rất mau Sẽ quay về.
Từ nhỏ đến lớn, La Kiều Oanh đều là kiểu nhu thuận nghe lời, chưa từng tạo ra bất cứ phiề toái cho ai.
Lần này, nàng biết rằng trốn đi nhất định sẽ làm cho mọi người trong nhà lo lắng, nhưng cuối cùng nàng vẫn là quyết định đi chuyến này.
Bởi vì cưỡi ngựa phải đi ngang qua cửa chính của Vương phủ, nàng lo lảng sẽ quấy nhiễu những thị vệ đứng trông ở cửa.
Cho nên La Kiều Oanh một mình đi tới chợ ngựa mua lấy một con ngựa tốt, cùng với ông chủ thương lượng xong lấy hàng thời gian, tại giờ Dần ba khắc trong đêm sẽ đến đây để cưỡi đi.