Chương
Hoàng hậu đã sai người tìm khắp Lan cung vẫn không thấy bóng dáng hai người kia đâu.
Triệu Khương Lan lại kêu người của phủ Nội Vụ đến để hỏi thăm: “Hai cung nữ đó đến từ đâu? Họ đã vào cung bao lâu rồi?”
Phủ Nội vụ cũng rất sốt ruột, bẩm: “Thưa chủ tử, trước đó không lâu hai cung nữ kia tiến cung cùng nhau, đúng lúc bên chỗ Li phi có hai cung nữ bị bệnh, cả hai đều bị đưa ra khỏi cung, cũng không thể để Li phi thiếu người được. Hơn nữa hai người họ chủ động xin đi, bảo là họ muốn đi hầu hạ Li phi nương nương, nên chúng ta mới phái các nàng ta tới đây.’ Vừa nghe câu này, người ngồi đây đều thay đổi sắc mặt.
Sao lại có chuyện trùng hợp như vậy được.
Cố tình bên Li phi có hai người bị bệnh, cố tình hai cung nữ mới tới lại mất tích.
Những chuyện này rõ ràng là có sắp đặt.
Nếu nói đây là trùng hợp thì không khỏi trùng hợp quá mức rồi!
Sắc mặt của Viên hoàng hậu hết xanh lại trắng: “Khương Lan, con nói xem, lỡ như người chết không phải Li phi mà là một người khác hoàn toàn, vậy chẳng phải là Li phi chạy trốn, Lê Vương không còn điều gì phải kiêng dè nữa à?”
Triệu Khương Lan nhấp môi dưới một cách cay đẳng, nhất thời im lặng.
Vốn dĩ thi thể của “Li phi” đã sắp được đưa vào quan tài, vì biến cố này mà lại bị khiêng ra để kiểm tra cẩn thận thêm lần nữa.
Phủ Nội vụ hàng năm đều thu xếp cho các nương nương trong cung may quần áo mới, vậy nên họ phải đo đạc cẩn thận từng bộ phận trên cơ thể của mỗi người.
Hơn nữa bản ghi chép những số liệu này đều được lưu trữ.
Triệu Khương Lan sai người lấy hồ sơ ghi chép ra, tự mình kiểm tra đối chiếu sự thật.
Vào mùa xuân, đúng lúc họ mới có một đợt may áo xuân.
Từ lúc đó đến bây giờ chỉ qua mấy tháng ngắn ngủi, dù thế nào cũng không thể có sai lầm.
Hiện tại mặc dù thi thể bị đốt cháy rụi, nhưng mà những chỉ tiết như chiều cao hay vòng eo cũng không chênh lệch quá lớn.
Người của phủ Nội vụ đành phải căng da đầu, cầm thước mềm đo thi thể từ trên xuống dưới.
Vừa so sánh, họ đã phát hiện vấn đề.
Chiều cao không khớp!
Thi thể cao hơn phân nửa cái đầu so với chiều cao của Li phi được ghi lại trong hồ sơ.
Cho dù sau khi bị đốt cháy một số chỉ tiết sẽ có chênh lệch, nhưng làm sao mà chiều cao có thể chênh lệch nhiều đến thế được!
Vậy thì chỉ có một khả năng, thi thể này vốn dĩ không phải là bản thân Li phi!
Bà không chết, nhưng lại làm giả cái chết của mình.
Bà làm vậy để làm gì…
Chảng lẽ bọn họ đã nói đúng, Lê Vương tạo phản, Li phi đã biết chuyện.
Cho nên bà cố ý phóng hỏa, sai người làm giả cảnh bà đã chết, rồi thừa dịp không ai nhận ra để lén chạy trốn.
Cuối cùng Viên hoàng hậu không chờ nổi nữa, thúc giục: “Mau, mau đi báo cho hoàng thượng, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Mộ Dung Bắc Uyên dẫn Triệu Khương Lan lo lắng đi theo.
Chiêu Vũ đế mắc bệnh đau đầu, uống thuốc xong tinh thần vốn dĩ không tỉnh táo lắm.
Khi hắn nghe hoàng hậu bẩm báo người chết không phải là Li phi, hắn giận tím mặt.
“Tiện nhân đó! Nàng ta lại dám lừa gạt trẫm, uổng công trẫm còn không nỡ làm gì nàng ta, nể tình phu thê đồng ý cho nàng ta và Lê Vương một cơ hội chứng minh sự trong sạch, nàng ta báo đáp trẫm như thế à!”