Chương
Điều này thật sự nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.
Dù sao Li phi ở trong cung cũng đã lâu, cũng là phi tử theo Chiêu Vũ đế lâu nhất.
Hơn nữa tính cách của bà luôn cẩn thận chững chạc, thật sự không giống như người sẽ cấu kết với Lê Vương để làm việc xấu.
Triệu Khương Lan cũng không biết rõ từ đầu đến cuối chuyện, chỉ thấy tình trạng hiện tại mà thổn thức không thôi.
Dù cho bây giờ canh gác nghiêm ngặt ở từng cửa cung, chắc cũng không làm được việc gì.
Dù sao từ vụ hoả hoạn đến giờ đã qua mấy tiếng, Li phi lại đi từ khi chuyện mới xảy ra, đã biến mất từ lâu rồi.
Chiêu Vũ đế hung hăng vứt cuốn sổ gấp trên bàn xuống đất: “Li phi có thể trốn thoát trong im lặng, hiển nhiên nàng ta đã âm mưu từ lâu. Bây giờ các con còn thấy Mộ Dung Bắc Yến vô tội nữa không! Theo ý trẫm, hoàn toàn không cần phải sai người đi thăm dò nữa, tên súc sinh này, uổng công trãm đặt niềm hy vọng rất lớn vào nó, giao binh quyền quan trọng như thế cho nó, nó còn dám bất hiếu với trãm đến vậy!”
Nói xong, Chiêu Vũ đế lại xoa ấn đường.
Viên hoàng hậu lập tức vội vàng đi lên đỡ hắn, khuyên nhủ: “Hoàng thượng đừng nóng giận, cẩn thận giận quá lại ảnh hưởng đến thân thể của mình”
“Bên thái hậu vẫn nên giấu trước đã. Nghe nói dạo này thân thể của bà cụ cũng không khỏe khoăn gì, đừng để bà giận quá lại xảy ra chuyện nữa”
Hoàng hậu lập tức đồng ý.
Một lúc lâu sau Chiêu Vũ đế mới bình phục lại tâm trạng.
Hắn nhìn Mộ Dung Bắc Uyên, hỏi: “Bắc Uyên, theo ý của con, tình hình như bây giờ thì phải ứng đối như thế nào?”
Mộ Dung Bắc Uyên mím môi.
Ba đội quân lớn nhất của Thịnh Khang bỗng chốc đã mất đi hai đội quân.
Bây giờ chỉ còn Thiết Ngô Quân trong tay La Tước còn bình yên vô sự.
Nhưng mà Thiết Ngô Quân vốn không thể điều động một cách tùy ý, đừng nói vụ rắc rối bên Tây Bắc trước kia, bọn họ cũng không tuỳ tiện để cho biên cảnh có gì khác thường.
Hiện tại thủy quân Đông Nam cũng tạo phản theo, một khi La Tước mang binh đánh trận, dẫu hắn vô cùng dũng mãnh cũng không cản nổi hai đội quân có lực lương tương đương.
“Phụ hoàng, phó tướng của thủy quân Đông Nam suốt đêm vào kinh để mật báo, có thể thấy được trong quân đội của họ có mâu thuẫn nội bộ rất gay gắt. Trần Hiếu Chính vẫn luôn chắc chắn các phó tướng ban đầu sẽ không phản bội triều đình, dù ông ta không nói là toàn bộ, nhưng ít nhất cũng có thể đại biểu cho thái độ của một số tướng sĩ. Nếu như thế, con nghĩ điều quan trọng nhất hiện nay là thu phục thủy quân Đông Nam vào tay triều đình.”
Chiêu Vũ đế khế gật đầu.
Dĩ nhiên đây cũng là ý của hắn.
Chẳng qua, nếu như dựa theo lời của Trần Hiếu Chính, người có khả năng đảm nhiệm hành động lần này chỉ có thể là Liên Tư Thành.
Tất nhiên Mộ Dung Bắc Uyên và Triệu Khuyên Lan cũng nghĩ đến điều này, cả hai đều trở nên trầm mặc.
Chọn Liên Tư Thành không phải vì triều đình không còn võ tướng nào khác.
Mà bởi vì ba năm hắn ở trong thủy quân Đông Nam có ý nghĩa rất lớn.
Trần Hiếu Chính cũng thế, các phó tướng và phần lớn binh sĩ khác cũng thế, đối với bọn họ, sự tồn tại của Liên Tư Thành luôn đặc biệt hơn cả.
Liên Tư Thành đã giúp thủy quân Đông Nam đạt được danh vọng như hiện nay, huấn luyện bọn họ trở thành một đội ngũ xuất chúng.
Chỉ xét điều này, Liên Tư Thành đã cống hiến rất nhiều.
Nhưng một khi Chiêu Vũ đế đưa ra cái lựa chọn này, mọi sự cố gắng mà trước kia họ đã làm để chèn ép nhà họ Liên đều sẽ thất bại trong gang tấc.
Thậm chí những nỗ lực đó trái lại sẽ biến thành từng cái tát vang dội, tát lên mặt của chính họ.
Cảm giác này thật sự là quá t: Chiêu Vũ đế khoát tay áo, nói: “Các con đi về trước đi, để trẫm cố gắng suy nghĩ thêm một chút”
Trong một khu nhà nhỏ mờ nhạt nằm ở góc đông nam của Kinh thành, Li phi mặc trang phục thái giám bị người ra im lặng dẫn vào.