Vừa vào tới cửa phòng, Nhã Tịnh lập tức bế tiểu Bảo, không quên mắng Lang Minh Triết.
- Vương gia, sao người dám để tiểu Bảo ở ngoài trời lạnh như vậy? Tiểu Bảo còn nhỏ, chẳng thể chịu lạnh.
Hơn nữa đã khuya, người nên ru hài nhi ngủ mới đúng!
Lang Minh Triết nghe nàng giáo huấn mình, hắn không tức giận mà người lại còn có ý trách móc nàng.
- Do nàng về muộn, ta dỗ thế nào tiểu Bảo cũng không ngủ.
Là hài nhi nhớ nàng rồi, ta cũng vậy!
Nhã Tịnh đột nhiên bị thồn đường có chút trở tay không kịp! Nàng khẽ cười.
- Vương gia, người khi nào đã học được cách trêu đùa rồi? Ngại quá, ta lại chẳng thấy vui.
Giờ đã muộn, để ta ru tiểu Bảo ngủ.
Vương gia có thể đi ra phòng khác ngủ rồi! Hơn nữa.
Nhóm người Tướng quân phủ đã bắt đầu hành động, người nên cẩn trọng.
- Ta biết rồi!
Chuyện càng ngày càng ầm ĩ, có không ít người thêu dệt nên nhiều tiêu bản khác nhau.
Thậm chí còn có sách "Vương gia khát máu!" có lẽ vì bệnh này hắn mới bị Hoàng gia đuổi ra ngoài biên ải, trở thành sát thần!
Lang Minh Triết và nàng vốn không để tâm những chuyện này, Quốc sư lại khác! Lão ta nhân dịp này, đem một số tên pháp sư giả về.
Dùng cái gương thần gì đó, nói Lang Minh Triết chính là yêu ma trà trộn! Tin này càng ngày càng lan trong kinh thành, dù Lang Minh Triết đã chứng minh bản thân chẳng phải là người giết nữ nhân kia.
Vẫn không ai nghe lời hắn, cả Vương phủ đều bị biệt lập.
Thậm chí có những kẻ còn dán bùa trừ tà, nhưng vì Hoàng Thượng không có cách trị Lang Minh Triết nên Tướng quân lấy danh nghĩa diệt trừ yêu ma, đem binh lính bao vây kinh thành.
Nhã Tịnh nhìn một màn loạn như cào cào mệt mỏi, cuối cùng cũng tới ngày này.
Chỉ e, lão cha nàng không chỉ có ý muốn đánh Lang Minh Triết.
Người dân nghe lão ta mê hoặc, cũng mặc chính mặc tà đi theo làm lá chắn.
Quân của Vương phủ đương nhiên đấu không lại...
- Vương phi, phụ thân người đã đem quân đánh gần tới đây rồi!
Nghe pháo hiệu lệnh, Nhã Tịnh nhìn những tên "nô tài" đang rút kiếm ra lăm le tiến về phía mình khẽ cười.
- A Hoa, Diễm An, Ý Hiên.
Ta nhờ ba người một việc, đưa tiểu Bảo tới thư phòng, nơi đó có mật thất.
Trong mật thất đã chuẩn bị sẵn đồ ăn cũng như tiền bạc, chờ sau khi chiến loạn kết thúc.
Các ngươi hãy trở về, ngoài ra A Vệ đang ở đầu bên kia tiếp đón các người.
Hãy an tâm, chăm sóc cho tiểu Bảo thật tốt!
Chính tay đẩy nhóm người vào trong thư phòng, lúc này đám phản loạn trong phủ cũng chạy tới.
Nhã Tịnh một tay cầm kiếm, tay kia cầm lửa cười.
- Các ngươi ẩn náu lâu như vậy, khá khen cho diễn xuất! Nhưng, số mệnh hôm nay của các ngươi cũng chỉ tới đây mà thôi!
Nhã Tịnh đem kiếm lên, nàng một thân xông pha cùng đám binh lính phản chủ kia.
Đêm qua, Lang Minh Triết đã nói cho nàng mật đạo này.
Hắn mong nàng hãy rời đi cùng nhóm A Hoa, chờ khi hắn khải hoàn trở lại, sau đó liền âm thầm đem binh phù rời đi.
Nơi này hắn muốn bày binh kế "vườn không nhà trống" nhưng nếu làm vậy nơi này bị lục soát, không sớm thì muộn thông đạo cũng sẽ bị tìm ra.
Bắt buộc phải có một người ở lại, Nhã Tịnh chọn bản thân mình.
Dù sao nàng cũng không thoát được, một thân lục y có máu bắn vào mùi tanh xộc lên mũi nàng.
Mỗi ngày, kiên cường luyện tập, mặc kệ nắng mưa.
Mỗi ngày rèn luyện, chờ một ngày bản thân có thể tự bảo vệ mình.
Bảo vệ những người nàng muốn bảo vệ!
Chờ một đoạn thời gian, có không ít kẻ gục dưới kiếm của nàng.
Sư phụ nàng cuối cùng cũng tới giúp nàng đột phá vòng vây, Nhã Tịnh tính toán đôi chút đem mồi lửa ném xuống.
Toàn bộ Thư phòng đều bốc cháy, bên trong nhóm A Hoa đã dìu nhau theo con đường mật thất nàng chỉ mà bỏ chạy.
Họ hiểu, Nhã Tịnh nhất định đã có tính toán.
Nhã Tịnh cùng Lưu Phong chạy tới một khu nhà bỏ hoang bên trong kinh thành, bởi lẽ Kinh Thành nay đang nằm trong sự kiểm soát của Nhã Lâm từ lâu.
Những ngày hắn án binh bất động, cũng chính là những ngày hắn bắt đầu cắm những rễ của mình sâu trong kinh thành này.
- Tướng Quân, không xong rồi! Minh Vương phủ có mỗi Vương phi, đã được một kẻ lạ mặt cứu đi! Vương gia không có trong phủ, cả tiểu Quận vương cũng vậy! Minh Vương phủ trước khi Vương phi rời đi đã châm lửa đốt, bây giờ cũng chỉ còn tro tàn!
Nhã Lâm tức giận đập bàn, đúng là đáng chết.
Đáng lẽ ta, là lão ta phải đích thân cầm quân mới đúng, nhưng như vậy cũng tốt!
- Người đâu! Chuẩn bị quân lực, chúng ta sẽ tiến vào kinh thành! Không thể để cho đám Hoàng gia kia được lợi, dù sao chúng ta cứ lấy cớ bọn chúng che giấu cho yêu quái hoành hành! Đem tin nói ra, toàn bộ bệnh dịch của dân thường trước tới nay đều do Hoàng tộc đứng sau che dấu cho yêu ma tác quái! Ta là vì nghĩa tiêu diệt những kẻ đó, cứu giúp nạn dân! Sắp tới có dị tượng Thiên Cẩu ăn mặt trời xuất hiện, ta hôm trước đã bàn qua.
Chỉ cần chúng ta nhân đúng lúc đó nổi dậy, giang sơn này sẽ là của chúng ta rồi!
- Lão gia, đại phu nhân lại điên dại trong căn phòng rồi! Đại phu nhân nhất định đòi tìm Nhã Như Tuyết tiểu thư!
- Vậy giết bà ta đi! Thật là phiền phức, ta không có tâm trạng với kẻ điên đó đâu, hai mẫu thân nàng ta đã hại ta đi tới nước này rồi mà vẫn còn náo loạn được sao! Giết cho ta!
Tên nô bộc kia có chút lạnh người, Tướng quân của họ bây giờ đúng là càng ngày càng lạnh lẽo.
Ngay cả con cái, phu nhân cũng không cần.
Đáng tiếc, thở dài một hơi.
Tên nô bộc kia, không dám cãi lại.
Đại phu nhân đêm đó đã bị chém bay đầu, những phu nhân khác không những không sợ, còn vui mừng đôi chút.
Nhã Dũng, Nhã Tín sau khi biết tin liền không tin được vào tai mình.
Phụ thân bọn hắn vậy mà lại giết mẫu thân? Nhưng khi bọn hắn tức tốc trở về, thứ bọn hắn nhìn thấy là phụ thân mình đang chuẩn bị sẵn long bào, đứng đó uy nghiêm nhìn bọn chúng mà nói.
- Nhìn đi, mẫu thân của các người là do Tứ vương gia hại chết.
Nếu không có hắn, chúng ta cũng không đi tới bước đường này! Bây giờ, chúng ta đã bị ép đi tới nước này, sẽ không thể trở lại được nữa! Chỉ còn nước cứ vậy mà tiến lên, nếu lui một bước.
Không chỉ ta, mà toàn bộ chúng ta đều chết.
Đất nước này, chỉ có thể có ta làm chủ.
Như vậy mới có thể bình an!
Nhìn phụ thân mình điên cuồng như vậy, vừa hay hợp ý với đám chúng.
Chỉ cần tiến lên, chỉ cần nơi này thuộc về chúng.
Vậy thì sau này sẽ chẳng phải lo gì cả, lòng tham vô lại đã khiến chúng quên đi bản thân càng ngày càng mất đi nhân tính.
Mẫu thân chúng mất, chúng cũng không thèm để tâm tới nữa.
Bước tới cùng phụ thân chuẩn bị cho cuộc chiến tiếp theo.
Nhóm A Hoa vừa đi ra liền gặp A Vệ đã chuẩn bị sẵn đón chờ họ, A Vệ thấy nhóm A Hoa liền hỏi.
- Vương phi đâu?
- Vương phi đã ở lại cản đường cho chúng ta rời đi! Khi nào Vương Phi ra hiệu mới có thể trở về, hơn nữa nơi này không tiện ở lâu! Chúng ta mau đi thôi, ta lo lắng sẽ có kẻ theo sau!
Tình hình không thể chậm trễ, nhóm A Hoa đành tiếp tục bỏ trốn.
Tuy bọn họ đều không yên lòng khi để lại Vương phi, nhưng cũng không còn cách nào hơn! Nhìn Kinh Thành bên ngoài vẫn khá tĩnh lặng, chỉ có nàng mới biết bây giờ đã loạn thế nào!
Đem lớp mặt nạ dịch dung lên khuân mặt mình cùng sư phụ, Nhã Tịnh bắt đầu kế hoạch.