Nơi nguy hiểm nhất lại là nơi an toàn nhất, nàng đã cho bày binh bố trận giống như đã từ vết nứt tường thành mà chạy trốn.
Bản thân ở lại trong thành tiện bề làm việc, việc đại phu nhân mất, phủ tướng quân cũng đã phát tang.
Phủ Tướng quân cho người loan tin ra, là do nhóm người của vương gia đã ám hại đại phu nhân.
Bởi lẽ phủ Tướng quân đã tìm ra chân thân của hắn, chân thân mà họ nói là một con dơi, không sai.
Một con dơi, Nhã Tịnh có chút buồn cười.
Cái tên Lang Minh Triết kia là một con mèo nàng ta thấy còn đáng tin hơn đấy! Ánh mắt lúc nào cũng khinh bỉ nhìn đời, lại kiêu ngạo như vậy.
Há có thể là một con dơi? Đúng là không có mắt nhìn người mà!
Nhưng dù sao, đại phu nhân cũng là mẫu thân trên danh nghĩa, lúc bà ta còn sống tuy đắc tội không ít với nàng nhưng bị chính người của mình hại chết âu cũng là trả nghiệp.
Thắp ba nén hương, Nhã Tịnh không biết Nhã Như Tuyết có biết mẫu thân mình mất hay chưa.
Bên ngoài trời lại mưa, tháng bảy trời hay mưa hơn nhiều.
Dưới chiếc ô giấy, nàng nhìn dòng người chạy qua, chạy lại vừa hay va vào một thân ảnh quen thuộc.
Nhã Tịnh mỉm cười.
- Ta tới đón nàng đây!
Hai tay đan lấy nhau, tách xa hàng nước mưa buốt giá hắn khoác cho nàng lớp áo ấm.
- Đi thôi!
Nhã Tịnh gật đầu, nàng không nói gì thêm.
- Phu quân, đã lâu không gặp.
- Cũng đã lâu nàng không gọi ta hai từ đó, quả thực.
Nàng gọi như vậy dễ nghe hơn nhiều.
- Vậy sao...
Người của Thái Hậu cũng đã gấp rút về lại kinh thành, trước sự bao vây của Tướng Quân, hai bên đang nhăm nhe nhau.
Thời hiệu bắt đầu sẽ là ba ngày sau, khi lễ tang của Tướng quân phu nhân kết thúc.
"Bắt giữ yêu ma, đòi lại công đạo!"
Đó chính là những gì phủ Tướng quân treo lên, lấy mệnh trời coi như tự nhiên khiến nàng có chút buồn cười.
- Phu quân, chàng xem, viết chữ cũng thật xấu!
- Đúng vậy, thật ra chữ của nàng cũng không đẹp lắm.
Ta đã vất vả như nào mới có thể dịch được toàn bộ chữ của nàng chứ? Sau này tiểu Bảo vẫn là nên để ta dạy hài nhi viết chữ, nàng đừng dạy con gì cả!
- Không được, giao cho chàng thật quá cứng nhắc, ta nhất định không thể để hài nhi cho chàng dạy.
Nếu không sẽ biến nó thành đầu gỗ mất!
- Nếu để nàng dạy những thói của nàng, không sợ thằng bé sẽ bị mọi người chỉ trỏ hay sao?
Dưới trời mưa tháng bảy nàng cùng Lang Minh Triết bàn việc dạy dỗ tiểu hài nhi.
Ba ngày sau cũng tới, trước sự ủng hộ của người dân Nhã Lâm tiến quân tới Hoàng cung đòi người.
- Không hay rồi, Hoàng thượng, tướng quân đã cho người tấn công tới đây! Tường thành đã bị công phá!
- Người của Thái hậu đâu? Cả người của Hoàng hậu cùng Tam hoàng tử đâu? Thái Tử đâu?
- Nhóm Thái Tử cùng Tam hoàng tử đang chiến đấu ngoài thành, bởi Tướng quân đã rút quân hắn bố trí khắp nơi ùa về rồi! Tam hoàng tử và Thái tử đàn giao đấu với Nhã Tín! Hoàng Hậu đã theo phe Tướng quân, e rằng chúng ta khó bảo toàn!
Từng tin một đánh lão Hoàng Thượng có chút ngơ rồi, sao mọi việc lại tới nước này? Nếu không nhắc tới, Tam hoàng tử muốn lật đổ Thái tử hẳn sẽ không có chuyện này xảy ra.
Nhưng lão Hoàng Thượng mải mê canh Tướng quân và Tứ vương gia nên đã bỏ qua nội bộ gia đình.
Cũng chính là tự đào hố chôn mình!
Hoàng thượng bất lực nhìn quân lính dần bị hạ, hẳn tên Tam hoàng tử và Thái Tử ở ngoài thành đang tranh giành tìm cách trừ khử nhau!
Lang Minh Triết về lại kinh thành, hẳn rằng hắn đang có mục đích khác.
Nhưng với đám bằng chứng lúc trước, Lang Minh Triết hoàn toàn có thể lựa chọn cách báo lên Hoàng thượng thông cáo cho toàn dân biết phủ Tướng Quân có âm mưu lật phản bội.
Nhưng hắn không làm vậy, Lang Minh Triết chờ khi Tướng quân thật sự nổi dậy, sau đó thâm cung nội chiến.
Lang Minh Triết sẽ là kẻ được lợi hơn cả, thay thế vị trí xem kịch của Hoàng thượng lúc hắn cùng Nhã Lâm đấu nhau.
Quả thực, một nước đi đáng chú ý.
Nhã Tịnh như hiểu cả, nàng lặng lẽ đi tới tấm chăn đã hóa lạnh thở dài.
Không biết tiểu Bảo bây giờ như nào rồi!
Phía ngoại thành, người dân vẫn bình an.
May mắn, nhóm A Vệ cắt đuôi được những kẻ theo sau, bọn họ về nơi nàng chuẩn bị trước kia chú tạm.
- Nơi này không khí thật tốt!
Ý Hiên mỉm cười nhìn A Vệ đang lo lắng nhìn về phía xa, A Vệ nhìn hắn đi tới gật đầu.
- Ta biết ngươi lo lắng, nhưng hai người họ sẽ không sao đâu.
Ngươi không tin tưởng chủ tử của mình sao?
A Vệ lắc đầu, hắn cũng không biết nên nói làm sao.
- Không phải ta không tin tưởng hai người họ, chỉ là ta từ trước tới nay mỗi bước chân luôn cùng họ tiến tới.
Không ngờ tới, cũng có ngày khi có chuyện trọng đại này ta không thể ở cạnh họ.
- Vương gia cùng Vương phi đã giao cho chúng ta tiểu Quận vương, chúng ta có thể bảo vệ tốt ngài ấy cũng là giúp cho hai người họ một tay rồi!
A Vệ yên lặng, bởi lẽ hai người họ không biết tiểu quận vương là con nuôi của Vương gia nên vậy, vốn dĩ là Vương gia muốn tách hắn khỏi hai người họ.
Bởi xung quanh vương gia có nhiều người giỏi hơn hắn.
Vậy mà nhất định là A Vệ, thở dài một hơi.
A Vệ từng cắt máu ăn thề, cả đời sẽ tuân lệnh Vương gia, nhưng có lẽ như vậy chưa đủ.
- A Vệ, huynh đừng nghĩ nhiều nữa, chúng ta cứ làm tốt việc được giao là xong rồi! Không phải như vậy tốt hơn sao? Ta biết, huynh còn chí lớn, nhưng cũng không thể xốc nổi.
Thời gian chứng minh bản thân huynh còn nhiều, huynh còn trẻ mà!
Nhìn Ý Hiên lo lắng cho mình, A Vệ bỗng nhớ tới ngày đó tại rừng tre Vương Phi hỏi ý mình.
Cũng nhớ tới những bát canh bổ ban đêm Ý Hiên đem tới cho hắn.
Hình như A Vệ hiểu được gì đó rồi, nhìn nam nhân trước mặt A Vệ có chút không biết nên mở lời như nào.
- Đa tạ huynh đã lo lắng cho ta, ta tự biết lượng sức.
A Vệ lạnh nhạt đứng lên, Ý Hiên có chút tự hỏi.
Nam nhân đó sao lại đột nhiên thay đổi thái độ?
- A Vệ!
Hắn dừng lại bước chân, nhưng Ý Hiên chỉ theo quán tính gọi mà thôi.
Vốn dĩ cũng không biết nên nói thêm điều gì, A Vệ liền rời đi.
Ý Hiên nhìn theo hắn tới khi khuất bóng, A Hoa nhìn một màn này liền thở dài.
Chuyện hai người họ trước khi tới đây Vương Phi cũng đã nói qua cho nàng.
Đáng tiếc, có vẻ như mọi chuyện không giống như Vương phi nghĩ rồi.
Tối hôm đó A Vệ lặng lẽ uống rượu ngắm trăng, đó giống với sở thích của một người.
Ý Hiên cầm đàn lặng lẽ gảy, giữa đêm khuya thanh vắng kẻ si tình và kẻ nặng tình.
Ai đặng tình ai?
A Hoa thật sự có chút thương xót hai người, càng thương xót cho Ý Hiên.
Hôm sau, A Vệ vì uống rượu quá chén mà đau đầu, Ý Hiên vân như cũ hầm canh cho hắn.
A Vệ nếu như trước kia còn có thể bình thản mà nhận, nhưng giờ hắn phát hiện ra rồi.
Có chút khó khăn, lại càng không dám tự ý như trước kia.
- Đa tạ huynh, ta không sao.
Không cần hầm canh cho ta nữa, ta cũng không thích uống canh cho lắm!
- Sao vậy? Vẫn khó chịu sao? Để ta giúp huynh!
Ý Hiên xắn ống tay áo muốn tiến tới vuốt lưng cho A Vệ, A Vệ vội vã né tránh.
- Không phải, ta thật sự không muốn uống canh!
Tay rơi vào khoảng không, không khí cũng vì vậy mà trở nên ngượng ngùng.
- Được, ta biết rồi.
Vậy huynh nghỉ ngơi đi, ta sẽ ra ngoài không phiền huynh nữa!
Ý Hiên thu lại biểu cảm lo lắng, thay vào đó là thất thần mà rời đi.
A Vệ biết mình có hơi quá đà, nhưng là hắn không muốn để Ý Hiên hiểu lầm mà sinh ra ý nghĩ không đáng có.
- Xin lỗi!