Chương
Hoàng Đế sai người khởi binh hỏi tội Mạc Bắc, truy vấn tung tích của Cẩm Ngu. Đoàn người còn chưa kịp xuất phát mà Mạc Bắc đã cử sứ thần vào kinh. Nói rằng lúc Cẩm Ngu quận chúa ở Dịch Trạm, lợi dụng Nhiếp Hồn Thuật khiến cả Vương tử Mạc Bắc u mê, một mình chạy khỏi Dịch Trạm, lại bị một tên ăn mày cưỡng hiếp, sau đó thì không rõ tung tích.
Vì không để cho danh dự của Cẩm Ngu bị bôi nhọ và ảnh hướng đến danh tiếng của Trường An, Am Đạt vương tử đã sai người âm thầm đi điều tra rất lâu, nhưng vẫn luôn không có kết quả, lúc này mới sai người đến báo tin.
Hơn nữa, sứ thần của Mạc Bắc còn áp giải tên ăn mày đã làm nhục Cẩm Ngu đến. Quần áo của hắn ta rách tả tơi, tóc tai rối bù, cả người tanh tưởi, còn chảy ra hai dòng nước mũi, gặp ai cũng cười, làm lộ ra cái răng cửa khô vàng.
Tên ăn mày tường thuật lại việc Cẩm Ngu cởi quần áo dụ dỗ hắn ta một cách sinh động, còn tả lại quá trình Cẩm Ngu làm nhục hắn ta, khuôn mặt của hắn ta vô cùng hèn hạ.
Mọi người nhìn thấy thì suýt nôn.
Bất kì ai cũng không thể hình dung ra được Cẩm Ngu quận chúa tự phụ cao ngạo lại có quan hệ nam nữ với tên ăn mày này, chuyện này vô cùng buồn nôn.
Hoàng Đế cũng cảm thấy mất mặt cực kì, hạ lệnh phong tỏa tin tức về Cẩm Ngụ, bất kì ai cũng không được truyền ra ngoài.
Bởi vậy chuyện Cẩm Ngu hồi kinh, Cừu thiếu chủ vẫn không biết.
Vào lúc Cừu thiếu chủ xuất hiện trong tầm mắt của Mộ Dung Phong, là khi hắn đang nghênh ngang, tự tại hòa vào dòng người đông như mắc cửi trên đường cái, Hắn mặc một bộ áo đỏ vô cùng đặc biệt. Sau đó, đi thẳng đến mộ địa của Lãnh Băng Cơ .
Khi hắn nâng quần áo và di vật lúc trước của Lãnh Băng Cơ lên, kiếm của Mộ Dung Phong ngay lập tức đặt lên yết hầu của hắn.
“Ngươi giấu Băng Cơ đi đâu rồi?”
Cừu thiếu chủ vẫn không quay đầu lại: “Ngươi hại chết Băng Cơ, ta còn chưa tìm ngươi để tính sổ, ngược lại là ngươi tự đưa mình tới cửa. Đúng lúc, lần trước đánh vẫn chưa đã tay”
“Ta đến đây không phải là để đánh nhau với ngươi, ta chỉ muốn gặp Băng Cơ”
Lúc này Cừu thiếu chủ mới vỗ vỗ tay trên mặt đất, xoay người lại: “Ngươi tên nam nhân vô dụng này. Khi Băng Cơ còn sống, ngươi không bảo vệ được nàng ấy, Băng Cơ chết rồi, ngươi cũng để thi thể của nàng ấy bị trộm đi. Ngươi còn có mặt mũi nào mà khởi binh hỏi tội ta?”
Mộ Dung Phong lạnh lùng nhìn chằm chằm hăn: “Ta biết rõ, Băng Cơ không chết, bây giờ nàng ấy đang ở trong tay của ngươi.”
Cừu thiếu chủ nhún vai: “Người tình trong mắt hóa Tây Thị, có phải là Mộ Dung Phong ngươi cảm thấy tất cả mọi nam nhân đều vì muốn có được Băng Cơ mà mưu đồ làm loạn hay không? Nàng ấy gả cho ngươi, đúng là bất hạnh của nàng ấy.
Ta còn cảm thấy đau lòng thay nàng ấy.
Băng Cơ có ơn cứu mạng đối với ta, nếu không có nàng thì e là Cừu thiếu chủ ta không thể sống đến tận bây giờ. Vì vậy, ta rất cảm kích nàng ấy, nên nếu thời gian có quay trở lại, Mộ Dung Phong, ta nhất định sẽ mang nàng ấy đi từ sớm, tuyệt đối sẽ không để nàng ấy ở bên cạnh ngươi.”
“Ngươi đừng có làm ra vẻ nữa, nhất định là ngươi đã mang nàng ấy đi” Mộ Dung Phong nói chắc như đỉnh đóng cột: “Trừ ngươi ra, thì còn ai nữa chứ?”
Cừu thiếu chủ kinh miệt mà xùy một tiếng: “Chẳng lẽ ngươi lại không biết chuyện này? Mạc Bắc và Nam Chiếu đều có chủ ý lên người Băng Cơ, mặc dù là thi thể của nàng”
“Vì sao chứ?”
“Đương nhiên là vì trên người của Băng Cơ đang cất giấu một bí mật gì đó không muốn người khác biết.”
“Không thể nào!” Mộ Dung Phong phủ định hoàn toàn.
“Bàn về chuyện tìm hiểu tin tức, thì bọn người Đế Thính Vệ của các ngươi không hề kém so với người của Tàng Các Kiếm ta. Ta cũng đang truy xét việc này, đợi đến khi tìm được thi thể của Băng Cơ thì ta sẽ rời kinh thành, trở vê Giang Nam”
“Nếu ngươi vẫn không nói, vậy thì bổn vương cũng không ngại đi theo ngươi.”
Cừu thiếu chủ cà lơ phất phơ nhìn chăm chú Mộ Dung Phong: “Chắc hẳn Phong vương gia cũng không phải người thích buôn lãi vốn ngang nhau nhỉ? Dù là nam hay nữ thì bản thiếu gia cũng ăn sạch đấy, nếu ngươi mặt dày mày dạn bám mãi theo ta thì ta cũng không ngại đâu. Dù sao Băng Cơ cũng đã chết rồi, hai ta đến đến với nhau cũng được. Đi, trước hết ta sẽ dẫn ngươi đến Lâm Lang các vui vẻ một chút”