Vương Phi Thất Sủng

chương 42: hỗ bất tương kiền

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Thanh Loan, phệ cốt tán bào chế không được tốt." Thanh âm Liễu Thiên Mạch vẫn lãnh đạm như cũ, lại thiếu đi cái lạnh như băng ngày xưa.

Thanh Loan cúi đầu, thân thể run run,"Tiểu thư, một loại dược liệu trong đó mấy hiệu thuốc bắc bên ngoài đã hết sạch, Hoa Linh thay nô tỳ tìm." Xong rồi, xong rồi, tiểu thư nhất định là tìm nàng đến tính sổ. Liên tục hai lần phá hỏng sự tình, không biết tiểu thư muốn xử phạt nàng thế nào.

Liễu Thiên Mạch xoay người, thắp sáng hoa đăng, ngẩn ngơ nhìn ánh sáng toát ra,"Cứ tiến hành từ từ." Trước khi sự tình được điều tra rõ, nàng không dám vọng động.

"A?" Là nàng nghe lầm sao? Tại sao khẩu khí của Tiểu thư lại mang theo vài phần ôn nhu?

"Ngươi lui xuống trước đi, tạm thời không nên động thủ." Có lẽ, loại phu oan giá hoại hạ đẳng này không dùng trên người mấy nữ nhân kia được. Giả thiết Hàm Thúy không phải chủ mưu thật sự, làm vậy không thể nghi ngờ chính là tự lộ thân phận. xem tại TruyenFull.vn

"Tiểu thư, phệ cốt tán......" Thanh Loan thật cẩn thận liếc nhìn Thiên Mạch. Nàng hôm nay rất kỳ quái, phi thường kỳ quái.

"Thanh Loan."Thiên Mạch dừng lại một chút,"Ta không phải thực đáng sợ sao?" Nàng nhìn thẳng Thanh Loan, có thể thấy được bờ vai nàng ta có chút run rấy.

Thiên Mạch nhìn chằm chằm vào nàng, vấn đề này tuyệt đối không thể tránh khỏi đi, nàng bất chấp khó khăn, cà lăm nói,"Tiểu thư...... Quá mức lạnh lùng."

Thiên Mạch phất tay, xoay người đưa lưng về phía nàng,"Lui xuống, bảo tam sư huynh điều tra lại lai lịch của bốn thị thiếp trong Vương phủ." Nàng quá tự phụ, xem nhẹ kia bốn nữ nhân kia. Trước nay mọi việc luôn thuận lợi theo ý nàng, nay gặp được chân chính đối thủ. Đối thủ của nàng, không chỉ riêng mình Tần Mộ Phong. Nếu Thái Y gả tiến Vương phủ có dụng tâm khác, như vậy, nữ nhân này thật đáng sợ

Nàng giả trang nhu nhược đáng thương, mà cái nữ nhân kia lại giả trang ngang ngược hống hách.

Theo cách nghĩ bình thường, gian tế nhất định phải thật cẩn thận, không được có chút sơ hở, cố gắng tránh đi ánh mắt của mọi người. Mà Thái Y lại mạnh mẽ xuất đầu, cố ý đem chính mình bại lộ trong mắt mọi người. Tất cả mọi người đều nghĩ đến nàng là nữ nhân cay nghiệt, bá đạo, ngang ngược, ngu xuẩn, tự nhiên sẽ không hoài nghi đến thân phận nàng đi. Tần Mộ Phong sủng ái nàng ta, hơn phân nửa nguyên nhân chỉ sợ là do nàng "Ngu xuẩn", dễ dàng nắm bắt trong lòng bàn tay.

So với Thái Y, phương thức ngụy trang của Thiên Mạch thật quá ngu xuẩn. Nếu nàng lúc trước giả trang là nữ nhân bạo ngược, e rằng sớm làm cho Tần Mộ Phong chán ghét, vậy mà nàng hết lần này đến lần khấc chọn vẻ nhu nhược mềm yếu.

Nàng vẫn tự xưng là thông minh, không nghĩ tới trên đời này người thông minh nhiều như vậy. Sống trên đời mười chín năm, nàng lần đầu tiên hoài nghi sự thông minh của chính mình. Yên Chi, Thái Y, Hàm Thúy, ba nữ nhân này đều có những bí mật không thể cho ai biết, chỉ cần hơi chút không cẩn thận, còn có khả năng bại trong tay các nàng.

Tần Mộ Phong đã rất khó đối phó, thị thiếp bên người hắn lại như hổ rình mồi. Năm năm qua, nàng từng tiếp nhận vô số nhiệm vụ, chưa từng gặp qua nhiều khó khăn như vậy. Đối với nàng mà nói, đây là một thách thức, thách thức cực hạn. Có lẽ, đây là khảo nghiệm ông trời cấp cho nàng đi.

Đứng dưới ánh trăng lãnh lẽo, đôi mi thanh tú của Thiên Mạch nhăn lại, trong con ngươi, thoáng một chút sầu lo.

Gả tiến Bình Nam Vương phủ, là sai lầm lớn nhất của nàng.

Cây đèn cây bỗng phụt tắt, bầu trời tối sầm, một trận gió lạnh thổi đến, ánh lửa dao động dữ dội. Thiên Mạch biến sắc, mâu quang trở nên âm trầm băng lãnh.

Gió thổi vào, tiếng cửa sổ kẽo kẹt vang lên. Nàng đứng trước cửa, mặc cho gió thổi qua.

Tại chiếc cửa không bị gió đập vào, bóng hình một thân ảnh in trên mặt đất. Tiếp theo sau đó, một đôi giày đên rảo bước tiến đến bậc cửa. Cước bộ rất nhẹ, nàng chậm rãi tới gần Thiên Mạch, trong tay, cầm theo một thanh kiếm hàn quang lóe lên.

Thiên Mạch cười châm chọc, liếc nhìn nàng ta một cái, tiện đà nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.

Nàng kia giơ thanh kiếm trong tay lên, hung hăng đâm về phía Thiên Mạch. Mắt thấy kiếm sẽ đâm trúng Thiên Mạch, một viên sỏi từ ngoài cửa bay vào, đánh trật kiếm của nàng.

Người nọ tựa hồ không cam lòng, lại đâm tiếp một kiếm. Thanh kiếm sắc bén hướng vào lưng Thiên Mạch, nàng vẫn không hề nhúc nhích, lẳng lặng nhìn ánh trăng

Thời điểm mũi kiếm chạm vào bạch y của Thiên Mạch, một bóng dáng hồng sắc theo cửa sổ vọt vào,"Liễu Thiên Mạch, cẩn thận." Roi của nàng quấn chặt kiếm của Hắc y nhân, khiến cho y nhất thời không thể nhúc nhích. Hồng y nữ tử khinh miệt cười lạnh một tiếng,"Muốn giết Liễu Thiên Mạch? Hỏi qua cây roi trong tay ta đã."

II

Hắc y nữ tử lộn người một vòng, đoản kiếm trong tay thoát khỏi sự trói buộc của cây roi. Nàng lui ra sau vài bước, lạnh lùng nói,"Ngươi là ai, hà tất phải xen vào việc của người khác?"

"Không quen nhìn ngươi khi dễ người khác." Nàng một thân hồng y, khăn đỏ che mặt, ánh mắt ngắm nghía chiếc roi.

Hắc y nữ tử cười lạnh,"Mạng Liễu Thiên Mạch là của ta." Vừa dứt lời, thanh kiếm một lần nữa hướng về phía Liễu Thiên Mạch.

Hồng y nữ tử vung roi, che đằng trước cho nàng, cây roi màu đỏ tạo nên một làn sóng hồng.

"Đừng trách ta không khách khí." Mâu quang của Hắc y nữ tử lóe lên một tia tàn nhẫn.

Hai bóng dáng mờ nhạt từ phòng trong đánh tới nội viện, nhất thời khó phân cao thấp, Thiên Mạch cũng theo ra ngoài.

Nàng hai tay khoanh trước ngực, nhìn kỹ chiêu thức của các nàng.

Kỳ quái, chiêu thức của các nàng tựa hồ không thuộc về một môn phái nào. Thậm chí, trên cơ bản là chiêu thức nàng chưa từng gặp qua. Làn hương trên người các nàng, hẳn là một trong tứ thị thiếp. Sẽ là hai người nào đây? Một người trong đó sẽ là Hắc y nhân từng giao thủ trong thư phòng cùng nàng sao? Tại sao võ công của nàng lại khác với lần trước như vậy?

Hắc y nữ nhân rõ ràng đã chiếm được thế thượng phong, chính là cây roi của hồng y nữ tử quá lợi hại, nàng cơ hồ không tìm được cơ hội hạ sát Liễu Thiên Mạch. Mỗi lần đến gần Liễu Thiên Mạch, lại bị cây roi kia cản trở.

Hắc y nữ tử lấy kiếm quấn quanh roi của hồng y nữ tử, thân thể hai người cơ hồ tựa vào nhau,"Đừng đối địch với ta."

"Ta cứ thích đối địch với ngươi." Hồng y nữ nhân dùng sức, hai người tách xa nhau, cây roi vẫn hoàn hảo như cũ, không có tổn hại gì.

"Hảo tiên." Cây roi bình thường tuyệt đối không thể chịu nổi sức ép như vậy được.

Hồng y nữ tử khều mi,"Đáng tiếc, kiếm của ngươi đã gẫy."

"Cho ngươi nhìn xem kiếm gẫy lợi hại thế nào."

"Roi của ta lợi hại hơn."

Đánh nhau chừng nửa canh giờ, hắc y nữ tử căn bản không động đến một sợi lông của Liễu Thiên Mạch được. Nàng dùng khinh công nhảy lên cây hoa quế, hung hăng trừng mắt nhìn Liễu Thiên Mạch,"Ngươi chờ đấy, ngươi giúp được nàng ta nhất thời, không giúp được nàng cả đời đâu." Nói xong nàng ta xoay người lại, phóng qua đầu tường biến mất trong bóng tối.

Hồng y nữ tử nhìn chỗ nàng kia biến mất, đem cây roi thu hồi trên lưng,"Hảo khinh công."

Thiên Mạch bình tĩnh nhìn hồng y nữ tử,"Tại sao lại giúp ta?" Liễu Thiên Mạch đã biết nàng là ai.

"Muốn giúp ngươi thôi." Hồng y nữ tử không chút để ý trả lời.

"Nàng là ai?" Nàng nói là hắc y nữ tử.

"Không biết." Hồng y nữ tử nhảy lên, hái mấy bông hoa quế đưa đến gần mũi,"Thơm quá a, đã đoán ra ta là ai? Lợi hại." Nàng ta không hỏi thân thế của nàng, tự nhiên là đã đoán ra.

"Ngươi tại sao sẽ biết nàng muốn giết ta?" Thiên Mạch dùng ánh mắt hoài nghi liếc nàng.

"Trùng hợp mà thôi." Thật là trùng hợp.

Thiên Mạch khóe miệng chậm rãi gợi lên, châm chọc cười nói,"Thiên hạ có những chuyện trùng hợp như vậy sao?"

"Không ai bắt ngươi tin tưởng." Hồng y nữ tử vứt mấy bông hoa quế đi,"Liễu cô nương, lá gan ghê gớm thật." Biết có người muốn giết mình, nàng còn có thể không chút sợ hãi.

"Không có gì đáng sợ." Đã sớm biết ngoài cửa sổ có cao thủ, nàng muốn nhìn xem bọn họ rốt cuộc muốn diễn trò gì. Nếu không, hắc y nữ tử đã trở thành một thây ma từ lâu.

"Nàng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, ta xem ngươi tốt nhất vẫn là sớm khóc lóc kể lể với Tần Mộ Phong, hắn sẽ bảo hộ ngươi."

"Không cần." Người có thể giết được nàng vẫn còn chưa sinh ra đâu.

Hồng y nữ tử nhún vai,"Cũng đúng, ta tin tưởng ngươi có thể tự bảo hộ chính mình. Ngay cả nha hoàn bên người, đều có một thân hảo võ công, nữ nhân ngu xuẩn kia cư nhiên muốn ám sát ngươi? Thật sự là buồn cười."

"Tại sao lại giúp ta?" Thiên Mạch cả kinh, nguyên lai, nàng ta đã biết thân phận của chính mình. Tuy rằng kinh ngạc, nhưng nàng vẫn không biểu lộ ra ngoài.

"Chúng ta là cùng một loại người, đều không thể cho ai biết bí mật. Đối địch với ngươi, không có gì hay ho cả. Ngươi muốn giết ta, cũng như bóp chết một con kiến thôi." Cho nên, nàng mới có thể tìm đủ mọi lí do, làm đồng minh của Liễu Thiên Mạch.

Lòng của nàng, Liễu Thiên Mạch hoàn toàn hiểu được."Ta không muốn đối địch với ngươi, ngươi cũng không muốn đối địch với ta." Khóe miệng Thiên Mạch mang chút cười lạnh, âm thầm vận công, chưởng phong lướt qua cây hoa quế, hoa quế không ngừng rơi xuống, trong đó còn có một số phiến lá cây. Bông hoa quế nhỏ bé cùng lá cây nhảy múa trong đêm, thơm ngát khắp khu phòng.

Thiên Mạch làm như vậy, là thị uy với nàng ta. Hồng y nữ tử bị nàng dọa, nuốt một ngụm nước miếng,"Ta không biết ngươi tiến Vương phủ làm gì, cũng không muốn hỏi." Võ công của Liễu Thiên Mạch cao hơn nàng tưởng tượng rất nhiêu, đối nghịch với nàng ngay cả xương cốt cũng không còn. Hồng y nữ tử giơ giơ tay lên "Chúng ta đập tay tuyên thề, không can dự vào chuyện của nhau."

"Một lời đã định." Thiên Mạch cũng giơ tay lên.

Bàn tay các nàng đập vào nhau, phát ra ba tiếng vang thanh thúy.

"Từ lúc nào ngươi biết rõ về ta." Đối với điều này, Thiên Mạch rất ngạc nhiên.

"Lúc ngươi bị tống vào địa lao, ta bắt gặp ngươi cùng nha hoàn tráo đổi thân phận." Hồng y nữ tử bỏ khăn che mặt xuống, cầm ở tay,"Thực có lỗi, cái loại mê hương đó đối với ta vô dụng." Cái loại mê hương không biết tên này xác thực rất lợi hại.

Hồng y nữ tử nói tiếp,"Ngươi thì sao? Từ lúc nào nhìn ra sơ hở trên người ta?" Liễu Thiên Mạch xác thực cực kì thông minh.

Thiên Mạch mỉm cười,"Chúng ta đã giao thủ, quên rồi sao?"

Hồng y nữ tử giật mình, kinh ngạc nói,"Nguyên lai, người kia là ngươi?" Nàng bật cười,"Ta còn thật không nghĩ tới người kia là ngươi, xuất thủ thật là tàn nhẫn."

Liễu Thiên Mạch cười, ý cười lại chưa chạm đến đáy mắt,"Như nhau cả thôi."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio