Vương Phi Thất Sủng

chương 43: tình là vật gì?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Liễu Thiến, mau đi ra, một tháng đã hết rồi, ngươi mốc cũng đủ rồi đó."

"Ta còn chưa mốc mà, để cho ta tiếp tục mốc đi nghen."

"Mau đi ra, nhân mã của Bình Nam Vương đang tìm ngươi khắp nơi. Tam sư huynh nói Tần Mộ Phong đã dùng bồ câu đưa tin cho Thiên Cơ các, dùng ba ngàn lượng để tìm nơi ở của ngươi. Xem ra hắn rất quan tâm đến ngươi."

"Ha ha, ngươi thật đáng giá a, ba nghìn lượng a. Bất quá...ta đi ra làm gì?" xem tại TruyenFull.vn

"Ngươi không ra chẳng lẽ để ta đi câu dẫn Tần Mộ Phong? Để ta cải trang làm ngươi? Ta làm không được."

"Hắn rất quan tâm ta sao? Không đúng, hắn cảm thấy thiếu nợ ta nên muốn bồi thường cho ta, đây không phải cảm tình, đừng lẫn lộn."

"Nếu hắn đã quan tâm đến ngươi, chảng lẽ lại không có thích ngươi chút nào sao?"

"Thiên Mạch đại tỷ, ngươi không cảm giác được sao? Hắn đồng thời cũng có chút thích ngươi, thậm chí hắn thích ngươi còn hơn là thích ta. Tình cảm giữa hai người các ngươi phát triển tốt như thế, ta đi ra làm cái quái gì?"

"Ta không định thâu tâm hắn."

"Như nhau thôi, ai thâu cũng vậy thôi mà. ngươi thâu chứng cớ thông địch bán nước của hắn, thuận tiện thay tiểu sư tỷ giám thị hắn. Bây giờ hắn đã thích ngươi, vậy ngươi cũng thuận tay thâu tâm của hắn luôn đi. Đây là tam vị nhất thể trong truyền thuyết (giống như ba trong một ấy mà ), ta sẽ hỗ trợ tinh thần cho ngươi."

"Ta thay tiểu sư tỷ giám thị hắn vì muốn dễ dàng lấy chứng cớ thông địch bán nước của hắn, về phần thâu tâm của hắn,ta không có hứng thú."

"Hừ, không có hứng thú? Chính là không dám đi? Bởi vì ngươi thực sự không biết cảm giác yêu một người là như thế nào, cũng không biết làm như thế nào để hắn chết mê chết mệt ngươi? Có đúng không?"

Liễu Thiên Mạch không nói gì.

"Bị ta đóan trúng rồi phải không? Ngươi nha, nên học cách yêu một người. Nếu hắn thực sự thích ngươi, ta tại sao phải chạy ra làm loạn? Ngươi tự mình giải quyết đi."

"Liễu Thiến, hắn đối với ngươi có tính, cố gắng một chút là có thể thâu được tâm của hắn. Chỉ cần ngươi có thể gả vào Vương phủ thì chúng ta có thể thắng rồi, có thể bắt được vạn lượng hoàng kim rồi."

"Ta không ra, Thiên Mạch, ta không thể giúp ngươi cả đời, sớm muộn cũng phải rời khỏi. Ta không hy vọng ngươi cô đơn cả đời, ta muốn ngươi học cách yêu một người, muốn ngươi biết được ý nghĩa thực sự của tình yêu, cho dù bây giờ hắn yêu ta, ta cũng không đi ra. Ta cấp cho các ngươi cơ hội phát triển, đối mặt với tình cảm của hắn, ta không tin ngươi không động tâm. Thiên Mạch, ngươi đã động tâm rồi, ngươi có thể không biết nhưng là...những người ngoài cuộc đều biết a."

"..." Lại không nói gì.

"Được rồi, lệnh bài của tiểu sư tỷ ở đâu? Sao không ăn trộm lại?"

"Ta đã tra ra nơi hắn đặt lệnh bài, chỉ là không muốn lấy lại."

"Đặt bên người ta sợ rắc rối, chi bằng để cho hắn giữ, cũng để cho hắn an tâm."

"Cũng đúng, dù Hoàng thượng lệnh cho tiểu sư tỷ giám thị Tần Mộ Phong nhưng không có triệu nàng trở về, lệnh bài cũng không có tác dụng gì. Huống chi không biết tiểu sư tỷ giờ này đang tiêu dao ở chỗ nào rồi. Hêy, chưa thấy đại nội mật thám nào vô trách nhiệm như vậy, nếu mỗi mặt thám đều như nàng thì Tần Vật Ly chắc tức chết. Với nhân phẩm như tiểu sư tỷ, không biết nàng làm thế nào mà trở thành đại nội đệ nhất mật thám."

Hai mươi nha hoàn chia làm hai hàng đứng ở hai bên căn phòng. Trong tay các nàng đang cầm các loại châu báu, trang sức, lụa là và son phấn.

Tổng quản Vương phủ cung kính hướng thiên mạch thi lễ "Phu nhân, nhưng vật này đều là Vương gia thưởng tứ, phu nhân thiếu cái gì cứ mói cho ta biết."

Thiên Mạch vẫn ngồi ở trên ghế, cũng không có gật đầu "Ta không thích những vật này, mời tổng quản lấy đi." Những thứ này cho tới bây giờ nàng không thiếu, cũng không thích thú. Nàng thích một thân bạch y, ngọc trâm cài đầu, đã quen chải đầu theo ý thích, những vật này đối với nàng không có ý nghĩa gì.

Tổng quản lộ ra bộ mặt khó xử "Phu nhân, ngươi đừng làm khó tiểu nhân." Đây là lần đầu tiên Vương gia tặng quà cho đàn bà của hắn, Liễu Thiên Mạch không nhận tự nhiên là không nể mặt hắn.

"Nói cho Vương gia, Thiên Mạch nghĩ muốn sống một cuộc sống bình yên, vô phúc thụ hưởng." Nàng không muốn dùng bất cứ vật gì của Tần Mộ Phong.

"Phu nhân, Vương gia cho tới bây giờ vẫn chưa từng đem đồ cấp cho bất cứ vị cô nương nào. Phu nhân được Vương gia ân sủng, chính là phúc phận của phu nhân." Liễu Thiên Mạch thật sự không biết điều.

"Tổng quản, tâm ý của ngài khiến Thiên Mạch cảm động đến rơi nước mắt?" Nàng lại cười, nụ cười vừa lạnh lùng vừa châm chọc.

"Nô tài không dám." Tổng quản nói một cách hợp tình hợp lý "Phu nhân, Vương gai bộn bề công vụ, ngươi không muốn để chuyện nhỏ này làm phiền hắn chứ? Ngươi là thiếp của Vương gia, theo lý nên vì hắn phân ưu."

"Xin lỗi, Vương chưa chưa bao giờ thừa nhận Thiên Mạch. Thiên Mạch không có phúc phận làm thiếp của Vương gia lại càng không có phúc vì hắn phân ưu." Lấy Tần Mộ Phong ra ép nàng? Tổng quản ngươi thật sai lầm. Nàng Liễu Thiên Mạch cho tới bây giờ cũng không đem kẻ nào đặt trong mắt, kể cả Tần Mộ Phong."

Hắn liếc bọn nha hoàn đánh mắt một cái "Các ngươi lui ra đi." Tần Mộ Phong lần đầu tiên đem vật tặng cho đàn bà, nếu bị trả về thì Bình Nam Vương hắn còn có mặt mũi nữa sao?

Bọn nha hoàn y theo tổng quản phân phó, trước khi lui ra để lại những thứ đó trong phòng của Thiên Mạch.

Thiên Mạch không có nói gì, chỉ lạnh nlùng nhìn tổng quản.

Tổng quản nhìn thẳng vào Thiên Mạch, không hề bị ánh mắt lạnh như băng của nàng làm cho hoảng sợ "Phu nhân, đây là Vương gia thưởng tứ, theo lý không thể thu về, xin phu nhân đừng làm nô tài khó xử."

Nàng chớp chớp mắt, không hề cười "Vậy lui ra đi."

"Phu nhân thiếu cái gì cứ nói cho nô tài, nô tài cáo lui." Tổng quản khẽ gật đầu với Thiên Mạch, sau đó lui ra ngoài.

Thiên Mạch đứng dậy đi ra ngoài viện, dựa vào cây hoa quế ngẩn người. Một trận gió thổi đến khiến cho hoa quế rơi rụng, nàng vươn tay, để cho hoa quế rơi vào trong lòng bàn tay nàng.

Liễu Thiến nói, Tần Mộ Phong thích nàng.

Ngày đó khi nàng năm tuổi, nàng đã không tin vào tình cảm, càng không biết cái gì gọi là cảm tình. Thích một người rốt cuộc là cảm giác như thế nào? Được người ta thích lại là cảm giác ra sao?

Hắn thích nàng? Tại sao nàng ngay cả một chút cũng đều không cảm nhận được?

Thích một người, giống như Nhị sư trượng đối với Nhị sư phụ, không óan không hối sao.

Giống như Tần thúc thúc đối với Đồng di, một lòng một dạ.

Giống như Nhị tỷ phu đối với Nhị sư tỷ, yêu thương và chăm sóc.

Tần Mộ Phong có rất nhiều đàn bà, chưa từng thưởng thức nàng, lại càng không tỏ vẻ gì với nàng, cái này có thể gọi là thích sao?

Nếu không thích? Vậy là cảm giác gì? Nàng không biết, cho tới bây giờ cũng vẫn không biết.

"Đang suy nghĩ cái gì?" Một thanh âm ôn nhu cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio