Sau một ngày suy nghĩ thì Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên và Thiên Tỉ quyết định sẽ cùng đi Đài Loan. Vì thời gian này ba người họ được nghỉ ngơi vài ba tuần nên họ mới tranh thủ đi đâu đó. Họ đặt chuyến bay vào buổi trưa, vì thế buổi sáng cả ba người sắp xếp đồ đạc, sau đó ra ngoài mua một số đồ dùng cá nhân và cũng không thể tránh được ánh mắt của mọi người.
Tuấn Khải: “Chào dì, chúng cháu đi ạ.”
Vương Nguyên: “Dì à, tạm biệt, cháu đi đây. Nam Nam ở nhà vui vẻ nhé, ca ca sẽ mua quà cho em.”
Thiên Tỉ: “Chào mẹ, tụi con đi. Nam Nam ở nhà không được phá phách đó. Ca Ca cũng sẽ mua quà cho em.”
Nam Nam: “Vâng ạ.”
Mẹ Thiên Tỉ: “Tụi con đi chơi cẩn thận, lần này không có vệ sĩ theo đâu đó.”
Cả ba người đồng thanh: “Chúng con lớn cả rồi, dì/mẹ yên tâm ạ.”
Sau đó họ cùng ra sân bay, chuẩn bị tận hưởng một kì nghỉ tuyệt vời.
Cùng lúc đó, ở sân bay Bắc Kinh.
Vân Lạc và Nhiên Hạo cũng xuống sân bay. Nhiên Hạo giơ tay coi đồng hồ.
“Sao giờ chưa ai tới đón chúng ta vậy? Bọn họ sao có thể không đúng giờ giấc thế nhỉ? Bắt cả Từ Nhiên Hạo đây đợi.” Nhiên Hạo cằn nhằn.
Vân Lạc: “Cậu thôi đi, lảm nhảm nãy giờ, trước khi tớ vào làm không phải cậu cũng vậy chứ?”
Nhiên Hạo mỉm cười, đồng thời khoát tay lên vai Vân Lạc.
“Sao có thể chứ, chỉ có trước mặt cậu mới như vậy. Chúng ta không phải đều là người nhà sao?”
Điềm Vân Lạc hất tay Nhiên Hạo xuống.
“Ai là người nhà với tên ngốc nhà cậu. Chuyện cậu bỏ đi năm trước vẫn chưa qua đâu. À mà nhắc mới nhớ, tớ còn chưa nói với Tiểu Hoa về cậu.” Ngừng một lát, Vân Lạc nở cụ cười nguy hiểm: “Nếu cô ấy biết, hậu quả sẽ ra sao nhỉ?...”
“Ấy Lạc Lạc, chuyện này để tớ tự giải quyết, cậu không cần bận tâm. Nghỉ ngơi cho tốt đi!” Nhiên Hạo lắp bắp nói.
Một chiếc xe màu xám dừng lại trước cổng sân bay. Ba người cùng nhau bước xuống vòng ra sau lấy đồ.
Thiên Tỉ: “Ba, tạm biệt, ở nhà nhớ chú ý sức khỏe một chút.”
Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải: “Chào chú, tụi con đi ạ.”
Ba Thiên Tỉ: “Nhớ chú ý sức khỏe nha mấy đứa.”
Ba người họ cùng vào sân bay, cũng may là chuyến đi này ngoài ba mẹ của ba người và Nam Nam thì không ai biết nên có vẻ thuận lợi. Đang đi, thì Tuấn Khải nhìn thấy Điềm Vân Lạc.
“Đó không phải cô ấy sao? Tại sao lại ở đây nhỉ? Chàng trai bên cạnh cô ấy là ai? Không phải là... bạn trai chứ?”
Bỗng nhiên Vương Tuấn Khải cảm thấy tay mình như bị ai kéo.
Vương Nguyên: “Đại ca, phải quẹo sang bên này. Anh làm sao thế, tự nhiên lại ngơ ra như vậy?”
Vương Tuấn Khải: “Không sao, chúng ta đi thôi!” Nói xong cậu cũng không quên quay lại nhìn Vân Lạc một cái, trong đầu vẫn không ngừng tự hỏi.
“Cậu xem có phải xe đó đến đón chúng ta không?” Điềm Vân Lạc vừa nói vừa chỉ về phía chiếc xe đang đến.
Nhiên Hạo: “Đúng rồi, cậu xem lần này mà không dạy dỗ tên giám đốc Lý đó một trận tớ không phải Từ Nhiên Hạo”
Vân Lạc: “Cậu trở thành người như thế từ lúc nào vậy, thật không ngờ a.”