Chiếc xe vừa dừng lại, một người đàn ông tầm , tuổi vội vàng bước xuống, đó chính là giám đốc Lý.
“Giám đốc Từ, thật xin lỗi, vừa rồi trên đường có tai nạn nên chúng tôi mới đến trễ như thế.” Giám đốc Lý giải thích.
Từ Nhiên Hạo không nói lời nào cùng Điềm Vân Lạc bước vào xe, giám đốc Lý cũng vào.
“Giám đốc Lý, người là không muốn kí hợp đồng nữa sao?” Từ Nhiên Hạo mặt không chút cảm xúc nói.
“Thật xin lỗi, việc này là do có sự cố, chúng tôi cũng không phải muốn như vậy. Giám đốc Từ có thể cân nhắc mà bỏ qua không?”
Từ Nhiên Hạo quay qua nhìn Điềm Vân Lạc, cô gật nhẹ đầu một cái, sau đó cậu nói tiếp:
“Còn phải xem thành ý của ông.”
Giám đốc Lý: “Thật sự cảm ơn cậu.” Sau đó dường như nhận ra trợ lý của Từ Nhiên Hạo có chút lạ: “Vị tiểu thư này...”
Nhiên Hạo: “Cô ấy là trợ lý mới, Điềm Vân Lạc.”
Điềm Vân Lạc liền chào hỏi: “Giám đốc Lý, xin chào.”
Giám đốc Lý: “Điềm tiểu thư, thật hân hạnh.”
Bọn người Vương Tuấn Khải đã tới nơi. Thiên Tỉ đã chu đáo chọn một khu du lịch ít khách là người Trung Quốc, chỉ có khách nước ngoài. Bởi vậy, bọn họ cũng không sợ fan bị làm phiền quá mức.
Vương Nguyên: “Thiên Tỉ, cậu thật biết chọn, phòng cũng đẹp như vậy, là phòng tổng thống hạng A cơ đấy!”
“Rốt cuộc, cậu có vào không? Sao cứ đứng mãi ở cửa thế? Không vào thì tránh ra cho người khác vào!” Thiên Tỉ nhìn Vương Nguyên đang đứng chắn ở cửa vào miệng thì cứ nói đủ điều.
Vương Nguyên: “Hì hì, tớ chỉ là đang giúp cậu xem xét, đánh giá phòng một chút.” Sau đó cậu đi vào, nhường lối lại cho hai người kia.
Ba người tự chia phòng, sắp xếp đồ đạc rồi ra phòng khách. Lúc này đồng hồ đã điểm giờ phút, Tuấn Khải gọi điện bảo nhân viên mang đồ ăn đến rồi quay sang kêu hai người còn lại đi tắm. Khi ra nhận đồ ăn, chị nhân viên nhận ra anh, nhưng cũng không dám kích động vì quy định ở đây là không được làm phiền khách, không làm ảnh hưởng đến sự riêng tư của khách và không được tiết lộ thông tin cùng hình ảnh của khách khi ở khu du lịch này ra ngoài.
Sau khi nhận đồ ăn, Tuấn Khải để trên bàn, sau đó cũng đi tắm. Khi anh bước ra hai người kia đã ngồi ở đó.
Tuấn Khải: “Hai đứa không phải đói sao, sao không ăn trước đi?”
Vương Nguyên: “Cùng ăn không phải ngon hơn sao?”
Thiên Tỉ đang chăm chú xem điện thoại thì nghe Vương Ngyên nói nên ngước mặt lên.
“Nói hay nhỉ? Khi nãy ai sống chết đòi ăn?”
Vương Nguyên: “Ai bảo? Đại ca, anh có nghe em nói như vậy không?”
“Hai đứa này, cứ như con nít, nhường nhau một chút sẽ chết sao? Ăn thôi!” Vương Tuấn Khải lắc đầu nói, anh kéo ghế ngồi xuống: “Haizz... Anh thật khâm phục sức chịu đựng của mình mà!”
Bỗng nhiên hai ánh mắt không hẹn mà cùng quay qua nhìn anh.
“Đại ca, anh nghĩ chỉ mình anh có sức chịu đựng tốt sao? Tụi em còn hơn anh đấy, vừa phải chịu đựng cái dáng vẻ tự luyến vừa phải chị đựng mỗi khi anh lên cơn đao, anh không thấy bọn em quá xuất sắc sao?
Vương Tuấn Khải nghe nhắc đến mình liền chuyển chủ đề.
“Ăn thôi, đồ ăn cũng nguội hết rồi. Nhanh lên nào, anh đói quá!”