Sau khi kết thúc tuần trăng mặt, Lâm và Hạ nhanh chóng trở về nhà, họ không sống chung với gia đình của bà Lan, hai người được gia đình bà Lan mua cho một căn hộ cao cấp, nằm trong thành phố, với điều kiện gia đình Lâm thì một căn hộ như không hề khó khăn gì. Ngay khi đáp máy bay xuống, Lâm đã lái xe đưa Hạ về nhà mới của họ.
Trên xe, lúc này Hạ không nói gì, đã mấy ngày kể từ khi gây gổ Hạ đã không nói gì cả, Lâm cũng mặc kệ không nói gì:
Tối nay! Chúng ta sẽ tới nhà anh để dự tiệc, cả gia đình em nữa vậy nên em liệu cư xử!
Em biết rồi!( Hạ lạnh lùng khẽ vuốt lấy mái tóc)
Vết thương trên chán sao rồi, để anh đưa em đi bác sĩ!
Không! Không cần đâu!
Sao được chứ?
Hạ không nói gì, Lâm cũng không tiện hỏi thêm. Khi vừa tới nhà:
Dạ thưa cô cậu về rồi ạ?
Một cô bé nhanh nhẹn, đón tiếp:
Ừm! Mang đồ vào nhà đi!
Vâng!
Em có mệt không? Có muốn uống một chút nước cam không?
Không cần đâu! Em muốn nghỉ ngơi một chút, em hơi mệt!
Khẽ đưa tay lên chán Hạ:
Em không sao chứ? Có cần gọi bác sĩ không?
Không cần đâu, em chỉ cần nghỉ ngơi một chút thôi!
Ừm vậy em nghỉ chút đi!
Buổi tối, tại nhà Lâm:
Hai con về nhà rồi, sao nào tuần trăng mặt có vui không?
Bà Lan vui mừng chào đón hai người về nhà, Lâm với Hạ đóng vai một cặp đôi hạnh phúc, hai người luôn nắm chặt tay nhau, nở nụ cười tươi:
Vâng! Tụi con vui lắm ạ!
Vậy thì tốt! Hai đứa mau lên chào bà nội đi!
Vâng!
Hai đứa về rồi sao?
Bà nội đi trên tầng xuống, Hạ vội chạy ra đỡ bà:
Bà ơi bà cẩn thận ạ!
Con bé này! Ngoan lắm!
Đỡ bà ngồi lên ghế, bà nội vẫn nắm chặt Hạ cười nói:
Sao nào! Nó không bắt nạt cháu chứ?
Dạ!
Mẹ này! Sao lại hỏi khó con bé như vậy chứ? Tất nhiên là con trai con sẽ không bao giờ bắt nạt con bé rồi!
Ừm! Có thật vậy không?
Ừm! Lâm gãi đầu!
Cái thằng này, xấu hổ sao?
Vừa lúc đó, bố mẹ Hạ đến:
Con gái! Mẹ nhớ con quá!
Mẹ!
Hạ lao vào ôm lấy mẹ như một đứa trẻ con:
Con cũng nhớ mẹ nhiều lắm!
Con bé này không nhớ bố sao?
Bố!
Bố Hạ khẽ xoa đầu con.
Trong bữa ăn hai bên gia đình nói chuyện vui vẻ, nhất khi bà nội rất hay chêu chọc Lâm và Hạ, nhiều câu hỏi khiến Hạ xấu hổ đến đỏ cả mặt, trong lúc như vậy thì Bà Lan luôn là người giải nguy cho Hạ. Thấy vậy mẹ Hạ rất yên tâm, lúc ra về, hai người vẫn nắm chặt tay nhau, nụ cười trên môi:
Hai con về cẩn thận đấy( Bà Lan dặn)
Nghỉ ngơi đi con! Mẹ thấy con có vẻ mệt đấy!( Bà Lan lo lắng)
Ừm! Mẹ yên tâm, con chỉ say xe chút thôi, nghỉ ngơi là sẽ khỏe mà, con khỏe lắm mẹ ạ!( Hạ chọc mẹ)
Con nhỏ này!( Bà Lan cười)
Mình đi thôi!( Bố Hạ giục)
Ừm! Bố mẹ về trước!
Vâng!
Hai đứa về đi, trời tối rồi! Lái xe cẩn thận đó con!
Vâng!
Ngay sau khi lên xe, chiếc xe nhanh chóng rời đi.
Trên xe:
Em làm tốt lắm!
Không có gì!( Hạ thản nhiên).
Ừm tốt!
Lâm kéo tay Hạ lạ, khẽ hôn nhẹ lên chán:
Anh! Làm gì vậy?
Sao đâu! Dù sao thì chúng ta sẽ cùng chung sống với nhau trong một mái nhà, chuyện này đâu có là gì chứ( Lâm khẽ nhếch môi cười, thái độ này khiến Hạ rất khó chịu)
Anh! Anh có biết là việc chung sống với anh là điều tôi chúa ghét không?
Ồ vậy sao? Nhưng biết làm sao được, đừng quên là thỏa thuận của chúng ta là sẽ chung sống một năm.
Tôi không quên!
Vậy thì tốt, cứ thế đi!
Lâm lại kéo tay Hạ hôn vào môi Hạ, mặc cho lái xe, mặc cho Hạ giãy giụa:
Anh điên rồi!
Bây giờ em mới biết sao?( Lâm cười)
Hạ giật lùi lại, không nói gì nữa!
Lâm thấy vậy đắc trí lắm.