Lại một buổi sáng trong trẻo bước đến, ánh nắng vàng rực rỡ chiếu sáng trên ô cửa sổ, nhưng trong phòng ngủ khá kín khi bị che bởi những cái rèm xa hoa, lộng lẫy kia thì nắng nào vào cho được. Hạ vẫn đang ngủ nướng trong phòng, vẫn say sưa ôm cái gối, mơ mộng điều gì xa vời. Nhưng khung cảnh yên tĩnh nhanh chóng bị Lâm phá hoại, tiếng giày cồm cộp bước vào mặc dù không lớn nhưng rất dồn dập, bước chân này cho thấy Lâm đang rất vội, và đang rất gần Hạ. Lâm nhanh chóng kéo cái rèm lên, xoạt! Tiếng những chiếc rèm bị kéo ra một cách mạnh mẽ, những chiếc rèm dày che nắng nhanh chóng bị thu lại buộc lại gọn gàng. Những tia nắng lúc này không còn vật gì ngăn cản đã nhanh chóng xuyên qua, chiếu thẳng vào chiếc giường được kê theo hướng mặt trời, Hạ bị nắng đánh thức, nắng quá mạnh hay Hạ không thể tỉnh ngủ ngay mà mắt Hạ cứ nhắm chặt lại. Cố kéo cái chăn lên che kín mặt, miệng lẩm bẩm gì đó:
Em! Còn muốn ngủ đến bao giờ nữa.
Lâm cất giọng nói lên phá tan không khí tĩnh lặng, Hạ bị Lâm đánh thức nhưng vẫn không chịu dậy, khẽ xoay người chùm cái chăn lên như không nghe thấy. Lâm vẫn ngồi đó gọi một hai lần nữa, nhưng Hạ vẫn ngoan cố. Lâm không gọi nữa, kéo thật mạnh một cái, cái chăn bị tốc lên với sức mạnh cực lớn, nhanh như cắt một cái tát mạnh vào chân, Hạ bị đau trở nên bực dọc vùng dậy:
Trời ơi! Anh làm cái gì vậy?
Lâm vẫn đứng đó không nói gì, Hạ vừa ngáp, vừa cố mở mắt ra nhìn Lâm, Lâm dữ quá y như mẹ Hạ vậy, lúc nào cũng đánh thức Hạ dậy bạo lực như vậy, mà cũng do Hạ thường xuyên ngủ nướng không biết đường dậy luôn, nếu không có mẹ gọi dậy thì đảm bảo Hạ sẽ không bao giờ đi làm đúng giờ được. Hạ vẫn ôm cái gối, cố mở cái mắt ra nhìn Lâm:
Anh! Anh có cần bạo lực như vậy không?
Lâm vẫn không nói gì, nhanh chóng nhặt cái chăn lên:
Thế vẫn còn là nhẹ đó! Em xem có ai như em không?
Như em thì sao?
Ngủ nướng chứ còn sao nữa?
Lâm chống tay xuống đệm nhìn thẳng vào Hạ, bị ánh mắt nhìn như xuyên thấu của Lâm, nó làm Hạ thấy ngại:
Anh nhìn cái gì vậy?
Hạ kéo tay che cái cổ áo lại, bộ dạng ngại ngùng khiến Lâm rất buồn cười:
Anh nhìn em, không được sao?
Anh! Không được!
Hạ đẩy Lâm ra, bước xuống giường nhưng Lâm kéo tay Hạ lại, ôm Hạ từ phía sau, khẽ ghé sát khuôn mặt vào đầu Hạ, Hạ cảm thấy không được thoải mái:
Anh muốn làm gì? Buông ra đi!
Lâm ôm sát eo Hạ, khẽ thì thầm vào tai Hạ:
Bà xã của anh đi thay đồ rồi xuống ăn sáng nha!
Hạ không chịu được khi nghe những lời có cánh này của Lâm, Hạ giẫy ra:
Buông ra đi!
Lâm buông tay, Hạ lao vào phòng tắm.
Dưới tầng, Lâm đã ngồi nghiêm chỉnh vào bàn, đọc tờ báo trên bàn là một tách cafe đang nóng hổi bốc hơi, khi vừa bước xuống tầng, Hạ lao nhanh tới bàn ăn, do mùi thơm của thức ăn bay khắp phòng khiến Hạ không cưỡng lại được:
Oa! Tuyệt quá! Phương ơi em giỏi quá, nấu toàn món ngon không à!
Nhanh chóng ngồi vào ghế, theo thói quen Hạ lấy tay nhón lấy một miếng đút vào mồm ăn ngon lành hơn nữa còn liếm tay nữa, hành động vô thức này của Hạ bị Lâm soi sét với con mắt không thích nếu không muốn nói là ghét bỏ, đang vui vẻ thì bỗng dưng Hạ vội thu tay lại, mắt nhìn Lâm:
Anh! Anh sao vậy?
Lâm hơi ngẩn người một chút như thể đang suy nghĩ gì đó:
À không! Mà sao em bốc thức ăn như vậy, em có biết như vậy là mất vệ sinh không?
Hạ lại cười cười lại, tay lại bốc thêm miếng nữa còn liếm tay nữa:
Anh! Không biết chứ! Ăn kiểu này mới ngon chứ!
Ngon! Ai bảo em vậy, anh chưa thấy ai như em cả!
Như em thì sao chứ?
Thì vừa lười, vừa xấu tính nữa, đúng là chẳng được điểm gì?( Lâm khẽ lắc đầu)
Anh! Anh có cần phải nói xấu em như vậy, anh cũng đâu tốt đẹp gì chứ mà còn nói!( hạ cũng không phải vừa nói lại luôn)
Trong lúc hai người còn đấu khẩu thì nhỏ Phương đã dọn lên bàn hai bát phở nóng hổi bưng lên. Lâm thấy Hạ chưa động đũa liền chêu:
Sao còn chưa ăn, chẳng phải em đói sao?
Ai bảo anh vậy?
Ồ không phải vậy sao? Vậy mà mới trước lúc nãy ai vừa bốc thức ăn vừa nói ăn như vậy mới ngon chứ?
Anh! Thì đó chẳng phải sự thật sao?
Sự thật! Đúng rồi sao em không chịu chấp nhận sự thật đó là em vừa lười, vừa xấu tính chứ?( Lâm chống tay nhìn thẳng vào Hạ đang ngồi đối diện mình)
Ừm! Em biết sẽ chẳng nói lại được anh!
Ừm! Tốt coi như em biết đều, thôi ăn đi!
Ừm! Anh nói đúng, em đâu có được gì chứ?
Lâm thoáng nhìn Hạ, Hạ có chút buồn phải chăng là vì câu nói của Lâm ư, Cúi mặt xuống tay chọc bát phở, trông Hạ rất trẻ con. Lâm cũng không nói gì khẽ đặt tờ báo xuống khẽ tiến lại chỗ Hạ, ngồi lên thành ghế, khẽ vuốt nhẹ mái tóc Hạ:
Em sao rồi? Giận rồi sao?
Ai thèm giận anh chứ?( Hạ vẫn nói cứng)
Khẽ nhéo má Hạ, xoa đầu cười:
Xem em kìa nói vậy mà không giận sao?
Em nói không mà!
Hạ định đứng dậy, Lâm không cho Hạ đứng dậy:
Thôi nào! Em tuy có lười biếng một chút, tính cách cũng không được tốt, nhưng mà anh buộc phải chấp nhận nó, vì em.. em là bà xã của anh mà đúng không?
Khẽ hôn nhẹ vào má Hạ, Hạ có chút ngây người ra, nhưng vội đẩy anh ta ra:
Ra đi, anh làm em nhột quá biết không? Từ bây giờ chúng ta thỏa thuận thêm đó là không bao giờ được nói những lời, những lời có cánh với đối phương ok!
Ok! Nếu bà xã muốn vậy!
Lâm khẽ nháy mắt đầy ngụ ý, hành động này của Lâm khiến Hạ sởn gai ốc, nhanh chóng rời bàn:
Thôi! Em ra ngoài đây! Em cần phải mua ít đồ để mai đi làm lại, em nghỉ cũng khá lâu rồi!
Ừm! Có cần anh trở đi không?
Không? Đi với anh thì làm ăn được gì chứ!
Làm ăn! Bộ em định làm ăn gì cơ chứ?
Không! Không nói cho anh nghe!
Hạ khẽ đưa tay lên che miệng lại, cười tươi để hằn lên đôi núm đồng tiền trên má thật đáng yêu, Hạ lúc nào cũng vui vẻ như vậy, đây là dáng vẻ mà luôn mang lại cảm giác lạ cho Lâm, nó khiến Lâm cười tuy không tươi nhưng cũng đủ cho thấy trong lòng Lâm đã có một cơn gió mát thoáng qua, cơn gió đó không ai khác mà chính lạ Hạ, nhưng có một điều mà Lâm cũng hề hay biết niềm vui đó là do Hạ mang lại. Khẽ cười nhẹ một cái khi nhìn Hạ rời đi, sau đó quay mặt lại bước lên lầu, nét mặt đăm chiêu. Còn về phía Hạ ngay sau khi rời khỏi nhà, vẫy một chiếc tắc xi, nhanh chóng leo lên, ngồi bên ô cửa sổ ngắm nhìn khung cảnh, cảm giác này thật lạ, Hạ có cảm giác là mình đã được tự do, vì khi bước chân vào ngôi nhà đó, mặc dù là thoải mái nhưng vẫn rất ngột thở, thiếu tự do. Khẽ dựa đầu vào ghế, hít một hơi thật sâu:
Cố lên! Mày phải cố lên! Chỉ một năm thôi! Một năm thôi!, mày là ai chứ? Mày là Hạ mà! Không phải dạng vừa đâu!( Tự khích lệ bản thân như vậy mình cũng thường như vậy để có thể vượt qua cái hiện tại chẳng mấy tốt đẹp này hu hu!!)
Chiếc xe nhanh chóng vụt đi, bỏ lại những hàng cây dài, lặng ngắm nhìn bên ngoài qua khung cửa bé, Hạ không để ý đã đến nơi cho đến khi người tài xế:
Dạ! Đến nơi rồi mời cô xuống!